41 "Tô cô nương. . Tô cô nương. . . " Nam Cung Vũ đuổi theo sau, cũng không lường trước được là Tô Khả Nhi dừng lại hại hắn suýt chút nữa thì va phải cô, hắn lại để ý thấy sắc mặt của Tô Khả Nhi xám xịt thì sửng sốt, liền cố gắng khuyên giải an ủi, hắn trấn an:"Tô cô nương, cô nương không sao chứ? Nhất định không phải là sư huynh đâu, sư huynh không phải hạng người như vậy.
42 Sự yên tĩnh vẫn nặng nề như thường lệ, bầu không khí trầm lặng lạnh lẽo như tảng băng níu chặt trong lòng mọi người, không ai được phép phá vỡ, một bóng dáng già nua bước nhanh qua hành lang, cuối cùng dừng lại đằng sau một người đàn ông cao quý trang nghiêm đang đứng trước hồ nước nhàn nhã ngắm cá trong hồ, quản gia cúi đầu nói:"Vương gia, đã phái người đi dò la tin tức năm ngày qua nhưng đến nay vẫn không có tin tức gì, có thể là tin sai lệch không? Tô cô nương chắc là không ở Giang Nam đâu?"Khuôn mặt nam tử sâu xa khó lường, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt thâm trầm phức tạp khiến kẻ khác không dám tới gần.
43 Lúc đi về phòng, Tô Khả Nhi không ngờ Phương An là người cố chấp như vậy. Cô chưa vào phòng Phương An đã theo sát đằng sau, Tô Khả Nhi biết mình bị giám sát, cô kêu lên: "Không thấy toi đang đi thu dọn hành lý à, vội làm gì!"'Ta muốn thấy ngươi rời đi mới yên tâm.
44 Mùa hè mưa liên túc không ngớt, thoáng một cái đã là nửa buổi chiều, đến lúc chạng vạng tối mới ngừng mưa. Tô Khả Nhi một lần nữa được đưa về Nam Cung phủ, vào phòng thay quần áo, mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, mái tóc dài buông xõa trên vai, ẩm ướt chưa khô, ngồi ở đầu giường, trong đầu Tô Khả Nhi nhớ lại tình cảnh trong mưa vừa rồi, khóe môi nở nụ cười, thật là lãng mạn! Cô không hề trách trận mưa này đến bất ngờ, mà cô còn phải cảm ơn trận mưa này đã làm tăng thêm tình cảm của cô và Mạc Dạ Ly, về việc này, Phương An chắc không dám đuổi cô đi nữa đâu.
45 "Ngươi nói cái gì?" Một giọng nói giận giữ vang lên trong phòng khách, cả người Mạc Dạ Ly căng thẳng. "Tô cô nương bị người của Tiêu Vương gia bắt đi rồi.
46 >Đầu đau như bị vỡ ra, trong thời tiết tháng tám nắng hè chói chang oi bức, đầu Tô Khả Nhi bị va vào thành xe ngựa dĩ nhiên là đau đến chết, cả người cô phát sốt nóng rực lên, từ lúc tỉnh lại đến giờ đã là ba ngày trên đường rồi, cô khẽ ho vài tiếng, có chút tuyệt vọng, cô đã quan sát xung quanh, chỉ dựa vào cô để chạy trốn khỏi sáu người đàn ông khỏe mạnh, nghĩ đến thôi cũng thấy buồn cười rồi, đến nước này rồi thì có chạy đằng trời, cho nên, cô tình nguyện nằm trong xe ngựa hưởng thụ sự yên lặng không bị quấy rầy, cũng không muốn mình liều lĩnh trong nguy hiểm.
47 Trong khu rừng rậm, ánh lửa chiếu rọi chân trời, xung quanh tối đen, Phương An tiện tay cho thêm củi vào, mấy ngày nay hành trình của họ đều như vậy, đi không nhanh cũng không chậm, Phương An cứ tưởng rằng Mạc tướng quân sẽ vội vã trở lại kinh thành để tham dự hôn sự của Tề Tú Viện, nhưng không như vậy, Mạc Dạ Ly chỉ phân phó hắn ban ngày chạy, buổi tối nghỉ ngơi mà thôi, bởi vì không vượt qua trạm dịch nên đêm nay hai người chỉ có thể nghỉ ngoài trời.
48 Đang cùng Tề Tú Viện trò chuyện rất vui vẻ thì một bóng người điềm đạm tiến đến, một giọng nói trầm thấp khó đoán thái độ vang lên: 'Muội đã đến rồi?"Giọng nói đó cắt đứt Tô Khả Nhi đang nói chuyện cao hứng bừng bừng, hai khuôn mặt xinh đẹp cùng ngẩng lên, một người thì dịu dàng, một người thì tỏ ra không hài lòng, tỏ rõ sự bực bội khi đang nói chuyện cao hứng thì bị người khác xen vào cắt ngang, nhưng Tô Khả Nhi rất thức thời, quay lại cười với Tề Tú Viện: "Không phiền hai người nữa, tôi đi trước.
49 Ba ngày tới Tiêu Vương gia thành hôn, tin tức này trong một thời gian ngắn làm cho kinh thành sôi trào, đã không có náo nhiệt lớn như vậy, nhiều người dân sắp thấy một hôn lễ hoa lệ mà mừng rỡ, nghe nói, tân nương chính là mỹ nhân đệ nhất kinh thành Tề Tú Viện nên càng tràn ngập chờ mong.
50 Cảm giác ngày ngày bận rộn thật đặc biệt thú vị, Tô Khả Nhi trong Tiêu Vương phủ cuộc sống vô ưu vô lự, không có việc gì làm chỉ uống trà, ngắm cảnh, cho cá ăn, còn đua tranh kịch liệt hơn cả thời hiện đại, ngược lại cũng có chút tư vị sung sướng.
51 Chạng vạng, Tề Tú Viện được kiệu hỉ rước vào Tiêu Vương phủ, Tiêu Thương đang được các tân khách chúc phúc, trang phục gấm đẹp đẽ quý giá, ngọc quan cuốn tóc gọn gàng, tuấn nhan tươi cười, khi hắn chìa tay ra, ngón tay trắng trẻo thon dài từng đốt xương rõ ràng, sạch sẽ, người làm mối đặt một đôi tay trắng nõn nà như ngọc vào tay hắn, ngay lúc hai tay được đặt vào nhau, cách đó không xa là một đôi mắt đau đớn, Mạc Dạ Ly đứng trong đám tân khách, trong ánh mắt tâm tình sôi trào, lại ngầm chịu đựng.
52 Trong phòng khách náo nhiệt, Tiêu Thương bị vây trong đám người, rượu qua ba mươi tuần đã ngấm men say, hắn vô thức ngẩng đầu lên nhìn tân khách, ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt mà không tìm được người muốn tìm, hắn quan sát chăm chú, quan giả nhanh nhạy chạy đến trước mặt hắn, hạ giọng nói: 'Vương gia, làm sao vậy?""Tô Khả Nhi đâu?" Tiêu Thương nhíu mày hỏi khẽ.
53 Yến tiệc tàn, sự náo nhiệt cũng đã qua, đêm giờ đã khuya, hạ nhân Tiêu Vương phủ dọn dẹp xong đi nghỉ ngơi hết, một sự yên tĩnh bao trùm lấy Tiêu phủ, đèn lồng hỉ sáng lờ mờ, trong hành lang tĩnh lặng tỏa ra một màu sắc quỷ dị.
54 Đêm muộn, một bóng người cuồng ngạo từ trong phòng Tô Khả Nhi đi ra, ánh đèn lồng chiếu vào thân người trong cẩm bào tràn đầy sự giận giữ, bóng người đó bước đi thật nhanh, trong đầu Tiêu Thương chỉ tràn ngập một câu nói, "Được, tôi gả, nhưng tôi chỉ gả ột người, Mạc Dạ Ly.
55 Trời tảng sáng luôn đặc biệt mờ mịt, mặt trời bắt đầu xuất hiện sau núi biểu thị trời đã gần sáng, sương mù mông lung, từng giọt sương trong vắt lấp lánh như những hạt ngọc, chiếu rọi vạn vật.
56 "Lục cục. . . " Vài tiếng kêu khẽ ở trong phòng, Tô Khả Nhi vỗ vỗ cái bụng đói đang kêu vang, ôm bụng đói cả nửa ngày, cô cảm thấy bụng mình rỗng tuếch, chiếc bụng kêu như nhớ đến đồ ăn, nhưng trong phòng ngoại trừ ván giường lạnh lẽo cùng với cái bàn ra thì làm gì có đồ ăn cơ chứ? Haizz, sớm biết thế, cô nên giấu đồ ăn dưới giường.
57 Ngày đầu tiên Tô Khả Nhi bị phạt không có ai đến thăm, nói đúng hơn là không ai dám đến thăm, Tô Khả Nhi bị đói quay cuồng nửa tỉnh nửa ngủ, nhưng ý thức vẫn chi phối đại não, cô vẫn mơ một giấc mơ về ăn uống làm cô chảy nước miếng, cô đột nhiên cáu giận bản thân mình trước đây lãng phí đồ ăn như vậy, thông thường một người bị bỏ đói thì sẽ biết đói là rất khó khăn, thống khổ như thế.
58 Tiêu Thương đang định vén rèm lên kiệu thì đúng lúc nghe đằng sau có tiếng bước chân gấp gáp, hắn quay đầu lại thấy thái giám thân cận bên cạnh hoàng đế đang vội vã đi đến, thở hổn hển cung kính với hắn: "Tiêu Vương gia, hoàng thượng có việc triệu kiến.
59 "Tô cô nương, ngươi. . . . ngươi không nên làm như vậy với Vương gia, ngươi như vậy khiến Vương gia rất khó xử. " Tề Tú Viện khuyên, ngược lại, nàng cũng không ngờ Tô Khả Nhi lại gan dạ như vậy.
60 Hai người ôm nhau, trong khoảnh khắc này như quên hết sự tồn tại của trời đất, cái ôm này làm cho Mạc Dạ Ly buông lơi sự cảnh giác, một đôi mắt hung ác nham hiểm như mắt hổ oán hận theo dõi hắn.
Thể loại: Kiếm Hiệp, Tiên Hiệp, Võng Du, Xuyên Không
Số chương: 50