121 Trầm Côn mở to hai mắt. - Lão huynh, ngươi làm sao vậy? Sao lại dạy khóa dự ngôn cho ta? Hắc hắc, dự ngôn thứ này, nghe cho vui thôi!Vương Kiêu lộ ra nụ cười khẩy cổ quái.
122 - Ngươi không biết?Ngọc tiên sinh sắc mặt trầm xuống. Đại Cẩu Hùng Thanh Sơn và Hùng đường chủ giống nhau nghiêng đầu một nhìn:- Vua vĩ đại của ta, chúng ta tôn kính ngài, tin tưởng ngài, ngài đừng lừa tình cảm của chúng ta a!- Đừng nhìn ta như vậy, ta thật sự không biết!Trầm Côn hướng về phía Ngọc tiên sinh, hai tay vung lên bộ dáng kiên quyết nói:- Sư phụ, ta chỉ có thể nói cho người biết, lão sư phụ hòa thượng kia truyền cho ta một đoạn bí pháp, ta luyện tập, sau đó hàng ngày loại bỏ u mê, tâm hồn thanh tịnh, có trời mới biết đây là bí pháp gì!Nguyên lai là bí pháp của vị thánh tăng kia, vậy ta không hỏi nữa!Ngọc tiên sinh đẩy xe lăn đi ra, hắn cùng Trầm Côn sớm có thỏa thuận, không bàn luận chuyện tình về vị thánh tăng kia.
123 Cái từ này tựa hồ có ma lực kỳ diệu nào đó, Ti Nam ngây ngẩn cả người, Kha Tây ngây dại, mười vạn yêu thú cúi đầu than khóc:- Làm sao có thể, nam nhân Dương gia không phải chết hết rồi sao?Hỏi Hắc y nhân một đằng, hắn lại trả lời một nẻo:- Ta tới tìm ngươi!Thanh âm của hắn lộ ra vẻ lãnh mạc, quả thực là như đang răn dạy và quở mắng thuộc hạ, thế nhưng sau khi nghe xong ngữ khí của hắn, Tố Tâm lại mỉm cười:- Nếu là nam nhân Dương gia, chính là khách nhân của Tố Tâm ta, Ti Nam, nhường đường cho hắn, theo hắn đi vào!Ngay cả lời cảm ơn cũng không có, Hắc y nhân lạnh lùng đi trước.
124 Trầm Côn giục ngựa, chỉ phút chốc liền đuổi kịp gã quân nhân, đi sóng vai, hắn cười nói- Lão huynh, họ gì?Gã quân nhân chỉ khoảng hai mươi tuổi, cau mày, nét mặt u sầu không hợp với tuổi, hắn cười cười:- Huynh đài, ta còn có việc gấp, nếu huynh có lòng muốn kết giao, chi bằng ngày sau hãy tới sơn trang Vương gia.
125 Điểm chết người chính là, thời điểm Vương Kỳ Nhi quát mắng Chu Bất An, lúc đó có mấy người đi ngang qua, sau khi nghe được ba chữ 'Chu Tước Bút' từ miệng nàng, lập tức xoay người rời đi, bây giờ liền xuất hiện mấy trăm Dong Binh vây quanh, trên khóe môi nhếch lên của bọn họ đều đang mỉm cười không có hảo ý.
126 Bí pháp linh phù của Vương Kiêu bắt nguồn từ Tinh Hà thiên huyễn, tổng cộng có bảy đại sát chiêu. Trong đó ba chiêu: Tam Thiên Long Tượng, Liệp Nguyên Sát, Thái Hư Hối Nguyên - Trầm Côn đều quen thuộc, còn đệ tứ tuyệt trận là Tứ Tượng Tinh Trận có thể dẫn động sức mạnh của tinh tú (ngôi sao) trong vũ trụ thì hắn chưa bố trận bao giờ! Tứ tượng vừa động, tứ đại thần lực sẽ từ vũ trụ giáng xuống, rửa sạch bụi trần.
127 Giống như sét đánh ngang trời!Bộ dáng Trầm Côn có điểm hèn kém khó coi, thường xuyên bị người coi khinh thành loại trộm gà bắt chó, hay kẻ trộm mộ, nhưng là hắn có thể thề với trời, chưa bao giờ có người coi hắn thành dâm tặc, nhất là loại quai thúc thúc ưa thích tiểu la lỵ!- Tặc hòa thượng!Vương Kỳ Nhi nhiều ít cũng hiểu được ý tứ dâm nhục trong đó, nàng hung hăng dậm chấn nhổ nước bọt xuống đất, mà Vương Nhất Sơn đã chậm rãi đứng lên nói:- Tướng quân, ta coi ngươi là người tốt, có thể trong lòng ngài thích tiểu muội, nhưng xin nhớ, tiểu muội mới mười hai tuổi!- Đều ngồi xuống cho ta đi!Vương Đạc hốc mắt đỏ hoe, cầu xin:- Đại sư, xin người đợi hai ba năm, đợi cho Kỳ Kỳ mười lăm tuổi, lúc đó chúng ta thương lượng chuyện này sau.
128 Trầm Côn thì đứng ở trên một cọng cỏ xanh!Đúng vậy, một cọng cỏ xanh, chỉ cỡ khoảng ngón út, cao nửa tấc, cọng cỏ hoàn toàn chịu đựng trọng lượng hơm một trăm cân của Trầm Côn, cũng không có bị ép cong lại, ngược lại còn đung đưa theo một cơn gió mát.
129 Cho nên bắt đầu từ ngày thứ hai Trầm Côn liền biến mất trong mắt mọi người, đối với với việc Trầm Côn đi lại vội vàng, tin đồn trên phố là, hòa thượng này gặp chuyện bất bình mới ra tay trợ giúp Vương gia, lúc này Vương gia đã trải qua một kiếp, hòa thượng tự nhiên đi khỏi rồi.
130 Cái đầu ngu của Vương Nhất Sơn không phải khuyết điểm, mà là một nhược điểm trí mạng. Dạ Đông Minh mở miệng là quốc gia đại nghĩa, ngậm miệng là dân tộc trung hiếu, căn bản là bóp chết tử huyệt của Vương Nhất Sơn, làm cho hắn rơi đầu cũng không có thể nhíu mày.
131 Chỉ thấy Đông môn, doanh trại trải dài, bốn vạn năm nghìn ngự thú cấm vệ quân chực chờ lâm trận, thỉnh thoảng có kỵ binh chạy ra như bay. Trên đỉnh khu doanh trại này, quân kỳ chứ 'Lý' được dựng thẳng - Sau Thú tôn Lý Mục, quân kỳ của nước Triệu liền mang chữ 'Lý'Bắc môn và Nam môn, cũng là doanh trại nhìn không thấy điểm dừng, đại kỳ hai bên được cắm song song với nhau, một bên là một lá huyết kỳ tùy tiện cầm một bát máu hất lên, đại biểu cho Vũ Quân La Kiệt - một trong tứ đại truyền thuyết.
132 - Lý Cuồng Phong ta. . . Trở về rồiTrong tiếng vọng trận trận, binh lính Lý gia đang được điều động sững sờ tại chỗ, hơn mười đạo nhân ảnh bay nhanh tới cửa tòa thành, sau đó càng ngày càng nhiều có nhiều người tụ tập lại, càng lúc càng nhiều yêu thú ngăn chặn đại môn.
133 - Ca ca, đây là, đây là. . . - Lý Mục, ngươi cố gắng gượng cho ta!Vương Kiêu đã lùi về phía sau, không có lực lượng gì để ảnh hưởng tới kết cuộc của sự việc, chỉ có thể lớn tiếng quát:- Ngươi gắng gượng không được, chủ nhân của chúng ta sẽ bị người ta nhận ra, chịu sự công kích của mấy vạn yêu thú, ngươi hiểu chưa? Gắng gượng, gắng gượng cho ta!- Đây là, quả bưởi.
134 Mà chức vị của hắn là đệ nhất đại nguyên soái Triệu quốc - một cường quốc tại Cửu Châu, ngự thú quân đại thống lĩnh, người chỉ huy thực sự của ba trăm hai mươi bảy vạn Triệu quân.
135 - không thấy máu không dừng rồi. - Đối với vụ buôn bán của ta không có hứng thú à?Trầm Côn chìa hai tay ra:- Vậy thì được, các ngươi tiếp tục đánh, ta không ngăn cản!Tiếp tục đánh?Hai vũ hồn đều vô cùng kinh ngạc nhìn thoáng qua Trầm Côn, bất quá Trầm Côn đã thu hồi Minh Vương song chưởng, thù mới hận cũ của bọn họ liền bộc phát, tiếp tục nhào vô đánh nhau.
136 Tứ gia đại hỗn chiến đã làm Vương Nhất Sơn cảm thấy mỹ mãn rồi, thật không ngờ, sư phụ của mình lại tham như vậy. - Ô, ô, ô, sao có thể không có kế hoạch tiếp theo chứ?Trầm Côn khoa trương dang hai tay:- Thiên niên kỷ thứ ba của Cửu Châu đại lục, chú trọng cái gì? Là hiệu suất, là tối đa hóa lợi ích, đại hỗn chiến ngoài thành, chính là cơ hội tốt để Vương gia chúng ta duy ngã độc tôn tại Xích Tiêu thành đấy!- Duy ngã độc tôn?Vương Đạc giật mình:- Lão đệ, Vương gia liên tục gặp đại nạn, hôm nay chỉ còn lại có hơn ba trăm thành viên cốt cán, cho dù tạm thời chiêu mộ một vài phổ thông đệ tử, tối đa cũng chỉ có thể xuất ra một nghìn người.
137 Hùng Tam Bảo đứng ở trên đỉnh đầu con rết lớn, đột nhiên chui ra từ bùn đất. Hắn nhìn Lý Hồng Loan có ý động thủ đề phòng, cười nói:- Thu hồi roi da của ngươi lại đi, ta sẽ không giết ngươi, hơn nữa.
138 Vừa nghĩ đến cái tên Lý Cuồng Phong này, cái đầu bóng lưỡng của Trầm Côn liền mơ hồ cảm thấy đau nhức, lão già này sáu mươi năm trước đã là Hồng Nguyên vũ tông, sáu mươi năm sau, lão đã là Lam Nguyên, Tử Nguyên? Hay là.
139 Lý Mục đã từng nói một câu hết sức khoa trương, năm đó hắn một mình giết chết Sát Thần, thủ hạ của Bạch Khởi mà an toàn rút lui, liền có thể coi là một trong Cửu Châu chiến thần.
140 - Hoàng Hành, để chúng ta thương lượng một chút đã!Quan Lăng gọi thẳng tên Hoàng Hành ra, lại mặt lạnh gọi những người khác đến cửa lều, sau đó thấp giọng hỏi:- Làm sao bây giờ?- Ta phải nói trước là.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Giới, Tiên Hiệp
Số chương: 50