141 Trầm Côn cúi đầu nhìn, chỗ đầu hắn đập vào là cái giá treo thịt nướng, hắn đã phá hỏng bữa tiệc mỹ thực của lão, khó trách lão lại phát hỏa. Trầm Côn yếu ớt hỏi:- Lý.
142 Thanh âm đề tỉnh của lão vào đến tai Trầm Côn, làm cặp mắt ti hí của hắn phát sáng, vào đến linh hồn hắn, làm cho Lý Mục ngu ngốc cũng phải mở mắt ra.
143 Nghe đến đây trái tim Trầm Côn thắt lại. - Tiểu suất ca, sắc mặt ngươi sao khó coi như vậy, là lo lắng cho người đàn bà kia sao?Nhìn Trầm Côn bằng ánh mắt ai oán, mẫu lang ghen tức thở dài:- Đi thôi, ta dẫn ngươi đi xem.
144 Ngự thú sư có một quy luật cơ bản là: Ngự thú sư ở cấp bậc nào thì chỉ gọi về được yêu thú cấp bậc tương ứng, ở đây ngự thú sư chỉ có Hùng Tam Bảo, yêu thú do hắn gọi về không có khả năng đạt tới cấp bậc Hồng Nguyên.
145 Trầm Côn thiếu điều cắn đứt đầu lưỡi. - Đừng kinh ngạc như vậy chứ, nếu ngươi ở vị trí của ta, chắc cũng làm như vậy thôi. Biểu tình của Quan Lăng thực bình thản, chậm rãi nói:- Lần này xuất chinh, ta mang đến tám vạn Chư Cát tiễn binh, bọn họ là quân đội tinh nhuệ nhất Tây Hán, cũng là cánh quân được Hoàng thượng chúng ta coi như bảo bối, thế mà giờ chỉ còn lại có ba vạn người, lại đều trúng kịch độc của Hoài Tâm, vừa hao quan tổn tướng, vừa khiến danh dự đất nước bị bôi nhọ, bất luận ta có mang họ về được hay không, đều khó tránh khỏi tử tội.
146 - Tối hôm qua ta được ăn sủi cảo với hành phi. - Ô kìa, chỗ kia một con thỏ đang nhảy nhót, nó có tám cái chân. - Có một hòn đá nặng tám cân. Dưới bóng tối, ngồi trên một ngọn núi bên cạnh quân doanh.
147 Hừ, ngươi ra tay thật là cay độc. Tay trái Trầm Côn gạt hai tay Bạch Tiên Nhi ra, tay phải vung lên, xuất ra Lôi Đình Trảm bắn về phía cằm Bạch Tiên Nhi, híp mắt cười nói:- Mỹ nữ, chớ vội động thủ, trước tiên hãy nói cho rõ ràng một chút.
148 - Được rồi, lão huynh cứ việc, ta xem ngươi làm. Trầm Côn híp mắt ngồi trên ghế, bưng một chén nước trà chậm rãi thưởng thức. - Thiên! Địa!Hoàng Hành lớn tiếng hô to:- Ta chính là Hoàng Hành, theo đuổi tất cả vận mệnh con người.
149 Vương Kiêu đã đợi hơn một nghìn năm, Trầm Côn biết tâm tình đang rất khẩn trường của hắn, cho nên sau khi tiến vào mộ phần cùng với hai cô gái liền tách ra, thẳng tiến đến Đỗ Nguyệt Nhi phần mộ.
150 Trong mắt người bình thường, tà ma chính là làm nhiều việc ác, hoặc là tay nhuộm đẫm máu, hoặc là phạm vào những tội đại ác hay hại nước hại dân, dù sao cũng không làm việc tốt.
151 Nhìn từ đằng sau thật sự dáng người của người con gái ấy thật yêu kiều, hai vai khẽ run, cúi đầu rơi lệ thật làm người ta trìu mến, nhưng sau khi nhìn thấy bộ mặt lão nhân sáu, bảy mươi tuổi, đầu thì chỗ tím chỗ bạc luộm thuộm như cái ổ gà, mặt thì đầy nếp nhăn, răng thì vàng khè, mặt thì đầy thứ hỗn hợp bùn với trứng gà, mùi hôi thối làm cho người ta không nhịn được muốn ói ra.
152 - A di đà phật!Rất lâu sau khi Trầm Côn đi, các hòa thượng bắt đầu ngồi vây quanh mộ viên, trong đó một lão hòa thượng hơn bảy mươi tuổi đang nhíu mày, cúi đầu tụng phật hiệu, gọi Tuệ Tâm bị Vương Kiêu làm bị thương tới.
153 Đây là một đại điện vuông vức khoảng trăm bước, dưới chân là nền đá xanh lạnh như băng, chung quanh là vách tường xanh sẫm cùng cột có điêu khắc hình lệ quỷ.
154 Trong tay bọn chuùng còn mang theo binh khí, là vài thanh cột cờ hoặc máy ném đá vừa bị chúng nhặt trong quân doanh, những thứ vũ khí khổng lồ này không ngừng bị chúng khua trong không khí, đánh bay từng đám binh sĩ, phá hủy không ít lều trại.
155 Bất quá tĩnh tâm lại suy nghĩ một chút, lưng A La bỗng toát mồ hôi lạnh: Giết chết hai mấy đệ tử của Huyền Khổ, Trầm Côn đúng là đã gây họa lớn rồi, Huyền Khổ là nhà sư bất chấp lý lẽ nhất, tàn nhẫn nhất trong Đại Bồ Đề tự.
156 A La cười khổ nói:- Trong quân doanh hơn năm vạn người, trừ ta ra tất cả đều trúng Nhất niệm nhất Bồ Đề, cho nên Huyền Khổ dùng một loại độc dược có thể trung hòa Nhất niệm nhất Bồ Đề, sẽ không giết tới những kẻ bị trúng độc các ngươi, loại độc này chỉ phát tác trên người chưa trúng độc là ta!- A La tiểu thư, vậy phải làm sao bây giờ?- Còn không đi tìm Trầm Côn, nói cho hắn biết, bảo hắn chạy càng xa càng tốt!A La ngã xuống đất, không còn một chút khí lực, hơi thở mong manh nói:- Nhớ kỹ, không được nói cho hắn biết lời vừa rồi của Huyền Khổ, bằng không hắn nhất định sẽ vì ta mà đến Độc Cốt động nhận tội!Trầm Côn muốn nhanh chóng trở về cũng không được, tuy rằng hắn muốn trở về quân doanh sớm một chút, nhưng mà trên đường đi hắn gặp hơn một ngàn hòa thượng, hơn nữa đám hòa thượng tựa hồ đang tìm tòi cái gì đó!Không dám kinh động nhiều hòa thượng như vậy, Trầm Côn đành chọn toàn đường nhỏ hoặc vách núi mà đi, sau liên tục ba canh giờ hắn mới đến ngoại vi lăng mộ.
157 Trầm Côn lo đến cuống cả lên, sốt ruột đi vòng vòng trong linh hồn, cao giọng hỏi:- Ba vũ hồn, đều đứng lên cho ta, ai có biện pháp cứu A La?- Ca ca, đến giờ bú sữa mẹ rồi sao?- Thiên cơ bất khả lộ, không thể nói nhiều.
158 Chu sư thúc kinh hỉ hô to một tiếng:- Các đệ tử, lập tức bày Thiên Cơ đại trận. Không để cho Trầm Côn nói gì cả, gặp hắn lập tức tru sát. - Chu sư thúc, môn chủ vừa mới hạ mệnh lệnh.
159 Hắn đi trong núi lớn suốt một ngày một đêm, không có cơm ăn, không có nước uống, cái eo tựa thùng phi bốn thước tám đã biến thành bốn thước bẩy mươi lăm, gầy đi không ít.
160 - Đa tạ!Nhìn thấy điều này, A La khẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng thật sự có rất nhiều điều muốn nói cùng Trầm Côn. Bất quá nghĩ một chút. . . chuyện cho tới bây giờ, còn gì đáng nói nữa chứ? Chết thì chết, hai mắt đẫm lệ nói lời tình cảm, nứt nở sinh li tử biệt, đây không phải là việc bản quân.