161 Để lại một lời cầu xin, thần bí giáp nhân (người thần bí mặc giáp) nhanh chóng viết ra một cái đơn xin phép (?), nhờ Trầm Côn đóng dấu vào, sau đó một trận khói bốc lên, hắn đã biến mất vào U Minh quỷ phủ.
162 Trong đầu quanh quẩn chuỗi sự tích vang dội oanh liệt xưa kia, Trầm Côn lại nghĩ đến tên nhân vật thần bí mặc giáp:- Cổ! Nguyệt! Hà!Nghĩ đến đây trong lòng thầm thở dài, mẹ nó chứ, đường đường là lão tổ tông của Thiên Cơ môn, tại sao lại có bộ dạng này?- Xú tiểu tử, nếu ngươi đã biết tên của lão nhân gia ta, thì phải cứu ta chứ!Cổ Nguyệt Hà dưới sự trả thù của Vương Kiêu đang tận lực giẫy dụa:- Ngươi không thể vứt bỏ danh dự a, ta cũng là vũ hồn của ngươi, bàn tay với cánh tay thì cũng đều là bộ phận trên cơ thể kia mà!Trầm Côn cười cười, làm bộ như không nghe thấy, xoay người sang chỗ khác:- Trầm Côn, ngươi vì sao không cứu người?Lý Mục giữ chặt vai Trầm Côn, khiến hắn phải quay lại nhìn:- Cổ Nguyệt Hà vừa mới cứu ngươi cùng A La, ngươi trơ mắt nhìn hắn bị đánh, thế là vong ân bội nghĩa!- Lý lão huynh, đừng nói khó nghe như vậy!Trầm Côn cười hì hì, ôm lấy bả vai của Lý Mục, nhỏ giọng nói:- Chờ ngày nào đó ta bắt được cừu nhân của ngươi, ta cũng để ngươi thoải mái thu thập hắn, được không?Lý Mục không còn lời nào để nói, mà Trầm Côn lại đang vui vẻ với cái chủ ý vừa tuyệt diệu vừa quỷ quái vừa lóe lên trong đầu, hắn cười hì hì nhìn về phía ba vũ hồn của mình, trong lúc Vương Kiêu còn đang mải mê trừng trị Cổ Nguyệt Hà, Trầm Côn lấy từ trên giá để hình cụ xuống một túi lớn đựng những miếng da thuộc dùng để bịt mũi miệng phạm nhân, chia thành ba đống lớn, cắt thành các bàn tay lớn nhỏ, lại vẽ lên đó những ký hiệu mà người địa cầu ai ai cũng biết rõ.
163 Gạch ngói vỡ vụn tung tóe. Lưu lại ít bạc giúp những dân thường gặp nạn, Kha Tây đành phải đưa Trầm Côn đến một lữ điếm nhỏ trong thành. Tại lữ điếm, theo hướng dẫn của Cổ Nguyệt Hà, lão tiếp tục trị thương thế cho Trầm Côn cùng A La.
164 Khi Trầm Côn theo Kha Tây đi gặp bằng hữu, ở sâu trong Bạch Mãng sơn, trong một khe núi gần Độc Cốt động. - Các vị thí chủ, tiền phương tà ma thường lui tới, xin dừng bước.
165 Đương nhiên, A Phúc nghĩ không ra nhiều tính từ như vậy, trong lòng hắn chỉ còn lại có một ý niệm - cụ nó chứ, vì sao ông không phải nữ nhân hả?Có lẽ điều đáng tiếc nuối duy nhất chính là: Hòa thượng này kề sát A Phúc, cho nên A Phúc chỉ có thể nhìn thấy bộ mặt của hắn mà không thấy rõ hình dáng của hắn.
166 - Ta đã viết về nhà mấy lá thư. Chỉ cần cha ta gật đầu là lập tức có thể từ hôn. - Ha ha, thế thì tốt. . . Minh bá cười có vài phần quỷ dị, hắn bỗng nhiên thì thầm bên tai Trầm Côn, hạ thấp thanh âm nói:- Ngoài ra còn có một câu, ta nói ra thì không thích hợp, bất quá vẫn phải nhắc nhở tướng quân.
167 Các hòa thượng đều ngây ngẩn cả người, nhìn nhau một lát, trên đại lục còn có loài sói này sao?À ú!Trầm Côn tiếp tục rống to. - Không được chặn đường, Hôi Thái lang đại vương nhà ngươi đang bắt dê.
168 Hắn đột nhiên tỉnh ngộ, Thích Già Bồ Đề là muốn nhờ mình làm việc đó. Mẹ!Chuyện này không phải một tên Hồng Nguyên vũ tông như mình có thể dây vào, phải chuồn gấp thôi.
169 - Ừ, trình tự xác nhận chuyển thế linh đồng phi thường phức tạp, nhưng đại khái mà nói, chính là mấy bước như vậy đấy. . . Cổ Nguyệt Hà cuối cùng nói:- Ngay từ đầu, Thích Ca Bồ Đề muốn tìm Huyền Si làm người bãi độ cho hắn.
170 Trầm Côn chỉ cảm thấy óc mình cũng sắp bị đánh nát bấy, bất quá càng kinh ngạc chính là câu nói vừa nãy của Minh bá. - Giết cùng Trầm Phù Đồ một thể. .
171 Trầm Côn cười hì hì ngồi xổm xuống. - Ta chưa bao giờ có lỗi với hai vị, chi bằng ngồi xuống, mọi người cùng thương lượng làm cách nào để phát tài được không?Lưỡng đại truyền thuyết, một người cười lạnh, một người cười quái dị, đều đang tràn đầy hứng thú nhìn chằm chằm Trầm Côn, không ai lên tiếng trước.
172 Năm ngoái mồng ba tháng chạp, ngày Thần Diệt, tam kiếm phá Thú tôn, hủy đi nhiều Giả thần di tích, lại vượt ngàn dặm mà tập kích tam đại truyền thuyết, tất cả những việc này đều là kiệt tác của Cửu Châu Trầm Côn.
173 - Lục cữu của Trầm Côn tên là Dương Chiêu!Lại một chữ 'Dương' nữa. Lập tức, trong ánh mắt Ca Thư Ứng Long hiện ra vẻ hoảng sợ, kinh hỉ, tức giận, cuồng nhiệt, rất nhiều thần sắc khó có thể nói rõ, sau đó hắn cười ha ha lui lại mấy bước, gật đầu nói:- Trầm Côn, ta đã thề cả đời không giết người Dương gia.
174 Trầm Côn cũng không có nghe theo, hắn nhìn tên đại tổng quản mà mình tin cậy nhất một cách cổ quái. Vài ngày không gặp, thằng béo này không chỉ khí chất biến hóa, đến lời nói cử chỉ đều không giống nhau, cái gì mà hái một gốc sậy non, lấy mười hai giọt máu sói.
175 Trong lòng Trầm Côn toát ra một cỗ tử tà hỏa, cùng lúc còn có một chút nghi vấn - hắn bị sư quét rác đưa tới Cửu Châu đại lục, như vậy không hề nghi ngờ, tiên giới tại Cửu Châu đại lục cùng và tiên giới trên địa cầu là giống nhau, đều nằm dưới sự quản hạt của cùng một nhóm thần tiên.
176 Bần tăng cả đời này đã ngủ với rất nhiều nữ nhân, nhưng bần tăng biết những nữ nhân lúc trước không phải là thật lòng yêu bần tăng. Bọn họ chỉ là quá tịch mịch, quá cô độc, cần một người khác phái để an ủi nhau mà thôi.
177 Thì ra ngay khi Trầm Côn đi đến cửa Độc Cốt động quan sát, hắn nghe một loạt tiếng đá vỡ vụn đằng sau lưng, rất có tiết tấu, tựa hồ Ngũ Sắc thạch phía sau trải qua một chưởng của Minh Bá, Ngũ Sắc Thạch, thanh long đao, cùng hài cốt của Thích Già Bồ Đề đã muốn trộn cùng một chỗ, biến thành một đoàn huyết nhục mơ hồ, Trầm Côn vốn định đeo mấy thứ này tiến vào Độc Cốt động thử thời vận, nhưng mà sau khi vào Độc Cốt động, năm màu trên Ngũ Sắc thạch liền phát ra năm loại quang mang, đem cả huyệt động chiếu rọi rực rỡ.
178 Đúng vậy, bài mạt chược, đây là Trầm Côn đem vài loại cụ hình mài thành tiểu mộc đồng, sau đó điêu khắc ở trên mặt ra mặt bài, thành quả tuy rằng sơ sài, nhưng lại lại là một bộ mạt chược đầy đủ.
179 Trầm Côn cười hì hì vừa vỗ vai Cổ Nguyệt Hà, chỉ vào cảnh vật trước mắt nói:- Lão huynh nhìn trước tiên nhìn nơi này một chút, huynh nhận thức lai lịch chỗ này chứ?- Tàng Linh Bảo Huyệt?Cổ Nguyệt Hà không hổ là lão tổ Thiên Cơ Môn, liếc mắt một cái liền nhìn ra được hình dạng phong thủy nơi này, tuy nhiên hắn tự nhiên cũng đã nhận ra được, sau khi trải qua một lần tu luyện của Trầm Côn và A La, nơi này đã là một khối tử địa không có bất kỳ giá trị phong thủy nào.
180 Thiết hòa thượng dừng ngựa trước cửa thành, so với lần gặp mặt trước kia, hắn cố tu luyện Kim Cương Bất Diệt Thể do A La lưu lại, hiện tại khí thế càng có vẻ uy mãnh bá đạo, giống như một tòa núi nhỏ.
Thể loại: Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Giới
Số chương: 26
Thể loại: Huyền Huyễn, Tiên Hiệp, Trọng Sinh, Ngôn Tình
Số chương: 50