1 Gió Bắc lạnh cắt da cắt thịt gào thét cuốn theo một trận tuyết rơi không dứt đến.
Ngàn dặm băng tuyết bắt đầu kéo dài, một thiếu niên dáng người đơn bạc, khoác một chiếc áo da, đi từng bước tập tễnh loạng choạng mù mịt ở giữa đất trời bao la này.
2 Sở Mặc lập tức hoảng sợ.
Dùng sức nháy mắt mấy cái, lại nhìn về hướng đó.
Người nọ vẫn còn ở nơi đó.
Không phải ảo giác!
Đó là một đôi mắt lạnh lẽo như băng!
Sở Mặc thề rằng chính mình chưa từng gặp qua một người đáng sợ như vậy.
3 - Ngươi, thật sự là không sợ chết?
Nam tử áo đen nhìn qua với ánh mắt lạnh lẽo, giọng điệu uy nghiêm đáng sợ, híp mắt nhìn Sở Mặc.
Trong ánh mắt của y thoáng hiện lên tia sát khí, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể kết thúc tính mạng của tên tiểu tử ngoan cố này.
4 Vì nhận một tên đệ tử, mà đường đường Ma Quân cũng xem như đã dùng bất cứ thủ đoạn nào rồi.
Quá khứ những thủ đoạn chưa bao giờ sử dụng nay cũng đều đem ra cả.
5 Nói xong, gã trẻ tuổi kia nhìn Sở Mặc lạnh lùng quát:
- Nhìn cái gì mà nhìn, một tên ăn mày bẩn thỉu, chỗ này không phải là chỗ mà ngươi nên tới, mau cút đi!
Ma Quân lúc này đang hóa thành bộ dạng một thanh niên bình thường, từ xa đứng nhìn Sở Mặc, có chút đắc ý bật cười, nghĩ thầm trong bụng: Sở Mặc ơi là Sở Mặc, bây giờ chỉ mới là bắt đầu mà thôi!
Danh môn đại phái nhà cao cửa rộng, ngươi có thể dễ dàng tiến vào như vậy hay sao?
Bản tôn sẽ dùng sự thật còn hơn sắt hơn thép này mà nói cho ngươi biết, bên trong cái gọi là danh môn đại phái… cũng không phải đều là người tốt.
6 Một lão già bên cạnh Thất trưởng lão gật đầu cười nói:
- Thất trưởng lão quả nhiên công chính nghiêm minh! Thật đáng kính phục!
- Thật ra đứa bé này nhìn qua cũng coi như là tuấn tú, để hắn ở lại làm đồng tử bưng trà rót nước… cũng là có thể!
Thất trưởng lão lắc đầu:
- Trương chấp sự lời ấy sai rồi, Trường Sinh Thiên là thiên hạ thứ nhất đại phái! Đừng nói là một tên đồng tử bưng trà rót nước, cho dù là một gã sai vặt trở lại thế gian cũng có thể là một hào kiệt uy trấn bát phương.
7 - Loại tiểu tử thối ương ngạnh mạnh miệng này cứ tống cổ đi là được!
- Thất trưởng lão tuy công tư nghiêm minh, nhưng sâu trong tâm khảm cũng là lương thiện, mềm lòng…
- Đây đúng là ngoài cứng trong mềm mà!
Rất nhiều đệ tử Trường Sinh Thiên ở trên quảng trường bàn ra tán vào.
8 Đúng lúc này, Thất trưởng lão đang đứng trên đài cao mặt lạnh như băng, ngón tay khuất dưới ống tay áo nhẹ nhàng bắn ra… một luồng lực đánh thẳng vào trong cơ thể của chú bé kia.
9 - Vãn bối không phải là đối thủ, thua tâm phục khẩu phục!
Nói xong, Sở Mặc phun ngụm máu tươi thứ ba, thân mình thoáng lảo đảo, nhưng cố gắng đứng vững, xoay người, hướng tới sơn môn Trường Sinh Thiên, đi từng bước từng bước.
10 Hai đệ tử ngoại môn tướng mạo bình bình trước đây nịnh nọt Sở Mặc, thái độ hung dữ, căm tức nhìn Sở Mặc:
- Từ Đỉnh Cô Thần xuống, ngươi lại dám nói những lời đại nghịch bất đạo này? Chán sống sao?
Lúc này, Ma Quân ngẩng đầu, thản nhiên liếc mắt nhìn đệ tử ngoại môn dáng vẻ bình thường kia.
11 - Nếu không sau khi thấy ngươi, sao lại muốn giết ngươi luôn?
- Nhất định lão ta cho rằng gia gia ngươi nói cho ngươi biết mấy chuyện đồi bại không quang minh kia rồi!
- Hừ, cũng tại biểu tình quá mức tự tin của ngươi dọa hắn.
12 Nhưng trong lòng đủ mọi cảm xúc, thậm chí cho đến giờ, hắn vẫn nhận định rằng, Ma Quân là một người xấu.
Có người tốt nào như y không chứ?
Nhưng so với đám người trên Trường Sinh Thiên, Sở Mặc lại tình nguyện bái Ma Quân làm thầy.
13 Ông cụ tính tình nóng nảy, chẳng muốn che dấu chuyện gì.
Chuyện năm đó, hắn cứu Triệu Hồng Chí, là Triệu Hồng Chí nợ hắn nhân tình.
Cũng không phải là Phàn Vô Địch hắn nợ Triệu Hồng Chí!
Tuy nói những năm gần đây, Triệu Hồng Chí thường để đệ tử Trường Sinh Thiên tới đưa lễ vật, nhưng lão gia tử cũng không quá mức để ý.
14 Muốn hoàn toàn giải quyết tên tiểu nhân Triệu Hồng Chí. Muốn hắn đêm không thể say giấc, thường xuyên bị ác mộng làm bừng tỉnh, muốn trong tương lai mình có thể an ổn tu luyện.
15 Ma Quân không để lại dấu vết nhìn lướt lên đỉnh, sau đó nhìn Triệu Hồng Chí thân không thể động miệng không thể nói kia, giơ tay lên hung hăng thêm một cái tát, lại thêm một tát, thiếu chút nữa đánh nát mặt Triệu Hồng Chí.
16 Một tiếng cảm ơn này lại làm cho Ma Quân có cảm giác thụ sủng nhược kinh. Nguyên nhân bởi tên tiểu khốn kiếp kia lần đầu đối hắn nói lời cảm tạ.
Nhưng ngay lập tức, Ma Quân liền thấy mình quá ti tiện rồi, chỉ vì một tiếng cảm ơn của tên tiểu khốn kiếp này mà cảm động.
17 - Là ta quá mức tin cái danh Trường Sinh Thiên này.
Sở Mặc đồng ý, nói:
- Mặt trái của chiêu bài kỳ thật cũng có nhiều thứ gì đó dơ bẩn.
Ông cụ nhìn Sở Mặc, gật đầu:
- May mắn, cháu gặp được vị này… Khụ khụ… bằng hữu.
18 - Ah.
Ma Quân thản nhiên nói:
- Vậy đem thịt này nấu đi.
- Ta đọc cho ngươi một đoạn khẩu quyết, làm cơm xong, ngươi tự học lại. Ta sẽ kiểm tra.
19 Trên vách tường có nạm những viên dạ minh châu, chiếu sáng cả gian phòng.
Nhìn bộ điển tịch dày trước mặt và cả cái bánh khô không khốc kia, không hiểu sao, Sở Mặc chợt cảm thấy cay cay sống mũi.
20 Sở Mặc đã quen với việc lần nào sư phụ trở về cũng mang theo một con nguyên thú, lần này, hắn tần ngần một hồi mới dám hỏi:
- Sư phụ… Con mồi đâu? Bị người giữ ở trong nhẫn trữ vật rồi phải không?
Ma Quân khóe miệng hơi nhếch lên, bình tĩnh đáp:
- Làm gì có nhẫn trữ vật, nguyên thú ở mấy ngàn dặm quanh đây đều sắp bị ta giết sạch rồi, còn lại một vài con, chúng đều chạy sạch cả rồi
- Mấy ngàn dặm quanh đây?
Sở Mặc ngạc nhiên hỏi:
- Sư phụ, người mới chỉ bắt có mấy chục con thôi mà?
- Ngươi cho rằng nguyên thú là heo sao? Nơi nào cũng có à?
Ma Quân nhìn lướt qua Sở Mặc
- Trong vòng trăm dặm, có được một hai con nguyên thú đã xem như nhiều rồi đó.
Thể loại: Nữ Cường, Huyền Huyễn, Dị Giới, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 7
Thể loại: Trọng Sinh, Huyền Huyễn, Võng Du, Tiên Hiệp
Số chương: 50