81 Hạo Nguyệt Cách Mộc ở một bên âm thầm đạp một phát vào bắp chân của Hạo Nguyệt Cách Thủy, khiến Hạo Nguyệt Cách Thủy đang đứng không vững liền ngã nhào xuống đất, sau đó bình tĩnh nhìn mọi người đang vô cùng ngạc nhiên, cười ha hả nói:
- Tam đệ uống nhiều quá, đứng không vững, miệng cũng bắt đầunói nhảm rồi!
- Ta… ta không…
Hạo Nguyệt Cách Thủy từ trên mặt đất đứng dậy, còn định tiếp tục chủ đề, lại đột nhiên bắt gặp bộ mặt u ám lạnh như băng của phụ thân, lập tức run bắn toàn thân, vội vàng sửa lời:
- Hì… Ta, ta uống hơi nhiều… Nhiều quá rồi! Thật xin lỗi, xấu hổ quá… Na Y muội muội ngươi… Ngươi nói tiếp đi.
82 - Mọi người thấy đề nghị của ta thế nào?Bên này, những kỵ binh Vương Đình vẫn đi theo Na Y và ba trăm kỵ binh Vương Đình của công chúa Bảo Liên đều đồng ý, cổ vũ một cách nhiệt liệt.
83 Sở Mặc đứng ở đó, dáng người mảnh khảnh gầy gò, tuy rằng rắn rỏi, nhưng ở trong mắt những kẻ bên kia, lại rõ ràng cảm thấy rằng hắn đang ở thế yếu.
Chỉ có Hạo Nguyệt trưởng lão trong con ngươi lóe lên ánh sáng lạnh như băng, nhìn Sở Mặc, khuôn mặt không có lấy một nụ cười.
84 Chỗ xích sắt trên người gã ít nhất phải nặng hơn năm trăm cân!
Hơn nữa xích còn xuyên qua xương bả vai, như vậy phải đau đến mức nào!
Mà hình như cái người khổng lồ này cũng không thèm để ý tới xích sắt ở trên người, gã đi chậm là vì bị vướng số xích ở chân.
85 Bởi vì lúc này, công chúa Bảo Liên cảm thấy hình như Hạo Nguyệt trưởng lão đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của Sở Mặc! Nếu không, tuyệt đối sẽ không gọi tên to con ngốc nghếch này xuất hiện.
86 Cuối cùng, hai người đánh chán chê, đến hơn trăm hiệp, gã khổng lồ cuối cùng cũng bị Sở Mặc thuyết phục, nhỏ giọng hỏi:
- Vậy phải làm như thế nào?Trong lòng Sở Mặc mừng rỡ, tuy rằng cho đến hiện tại, hắn cũng chưa dám hoàn toàn cam đoan đã thuyết phục được gã khổng lồ này, nhưng đến nước này.
87 Lúc đó ma xui quỷ khiến thế nào, mà gọi Lâm công tử lại, không cho hắn giết Cách Nhĩ Trát?
Hiện giờ cũng hại lây Lâm công tử!
Hạo Nguyệt trưởng lão thậm chí đã tự xưng là vương rồi!
Cho thấy dã tâm của y đã không thể che giấu được nữa.
88 Bởi cái chết bất ngờ của Hạo Nguyệt trưởng lão, những quân mai phục trước đó đã được bố trí tốt của bộ tộc Hạo Nguyệt trở nên như rắn mất đầu, không biết nên hành động như thế nào.
89 - Trên tay ta nắm giữ rất nhiều chứng cớ chính xác, sau này ta sẽ lần lượt công bố, chứng minh cho các ngươi thấy, những lời Bảo Liên ta nói ra… đều là sự thật!Bốn phía lặng ngắt như tờ, ngay cả những tiếng khóc rả rích cũng ngưng lại.
90 Công chúa Bảo Liên lắc đầu, nhìn Đằng Tùng nói:
- Đằng Tùng ngươi là người tốt, lòng dạ chính nghĩa, hào phóng độ lượng, yên tâm đi, Bảo Liên ta nói được thì làm được.
91 Bàng Trung Nguyên ở bên cạnh không kìm nổi hô lên một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Sở Mặc càng thêm kính sợ. Chém một nhát rụng đầu người thì không có gì đáng ngạc nhiên, thế nhưng chém một nhát mà làm đứt cả sợi xích được làm bằng sắt tinh khiết to bằng cổ tay thì quả là đáng sợ!
Những bất ngờ và mừng rỡ mà thiếu niên này mang đến cho bọn y quả thực quá nhiều.
92 Sự giàu có và trù phú của bộ tộc Hạo Nguyệt quả thực vượt xa so với trong tưởng tượng của Sở Mặc, hết năm này qua tháng nọ, của cải mà bộ tộc Hạo Nguyệt tích lũy được đã lên tới một con số trên trời.
93 - Chẳng có cảm giác gì cả.
Cao Anh Tuấn lắc đầu. Lai qua một lúc, Sở Mặc hỏi lại:
- Thế đã có cảm giác gì chưa?
Cao Anh Tuấn lại lắc đầu nói:
- Có phải không đủ liều không? Cơ thể ta to như vậy, hay là… ta uống hết xem sao?
- Này… Hay thôi cứ chờ chút nữa xem sao!
Dù sao đây cũng chẳng phải thuốc bổ tăng cường nguyên lực, có thể ăn thêm mấy viên cũng không sao, chẳng may lại bị trúng độc, vậy thì hay rồi.
94 - Ha ha, cháu thật trẻ con. Chắc hắn có chuyện quan trọng cần làm. Nếu hiện tại muốn cháu bỏ hết tất cả, rời khỏi thảo nguyên này, cháu làm được sao?
- Được chứ.
95 Nhưng rèn luyện xong, bọn họ phải chặt đứt trần duyên, dứt khoát trở về sư môn, theo đuổi con đường đến cảnh giới cao nhất. Bọn họ và những người ở đây là người của hai thế giới khác nhau.
96 Sở Mặc nghĩ trong lòng.
Thiên Thương mang, thảm cỏ xanh mướt bất tận.
Trên đường trở về nhà, tâm trạng Sở Mặc có chút bất định.
Nửa năm này, hắn đã trải qua nhiều chuyện có khi cả đời người cũng chưa chắc gặp được.
97 Đáng tiếc, được mệnh danh trên trời dưới đất không gì không biết Kỳ Tiêu Vũ, Kỳ đại tiểu thư lại quên mất một việc. Không lâu trước đây nàng còn điên cuồng mắng tên thiếu niên này trong lòng, nào là đồ đầu heo, đồ ngu ngốc…
Cho dù Sở Mặc có khả năng học tập tốt, có linh tính trời sinh, nhưng trên phương diện tình cảm, hoàn toàn như một tờ giấy trắng không biết gì.
98 Vừa nói y vừa phóng ngựa đến chỗ Sở Mặc. Trên người y đầy mùihuyết khí, tay y cầm một cây chiến kích, cánh tay giống như rồng có sừng, ẩn chứa sức mạnh vô tận.
99 Những kẻ này…đáng chết!- Ngươi có ý gì?
Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ hỏi.
Con ngươi Kỳ Tiêu Vũ chợt lóe lên, nàng hạ giọng nói:
- Nếu đã ra tay, tốt nhất giúp cái cô công chúa ở thảo nguyên của ngươi giải quyết luôn cái tên Kim ca gì đó đi.
100 Nên nơi đây cũng được mọi người gọi là lục địa Thanh Long. Rồngchính là thần thú thủ hộ phần đại lục này.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao lão thất phu Triệu Hồng Chí của Trường Sinh Thiên sợ chuyện y lấy trộm trứng Phong Dực Long bị lộ ra.