1921 Chương 1934: Giáp Mộc Thiên. (1) Thế nhưng mà nếu như bọn họ vẫn như trước đánh giết Lâm Minh, chỉ sợ phải ra tay với khiến Thánh Mỹ, bọn họ ra tay với Hồn Tộc Hồn Hậu, cho bọn họ thêm một trăm lá gan cũng không dám.
1922 Chương 1935: Giáp Mộc Thiên. (2) Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, giống như trời cao tan thành mây khói cũng là đương nhiên. Những bóng người tụng niệm trong hư không giống như mặt trời, bắt đầu tỏa ra hào quang vô tận chiếu ra các nơi.
1923 Chương 1936: Nữ tử thần bí. Cho nên có người thậm chí hoài nghi, thiên địa quy tắc nơi này đã bị phá hỏng, bất luận kẻ nào đều ngộ không ra kết quả gì.
1924 Chương 1937: Con mắt. (1) Toàn thân Lâm Minh cứng đờ, không cách nào hành động được, hắn có thể khẳng định, cô gái này không phải là ảo giác, mà trên người của nàng mang theo khí tức của tuế nguyệt (thời gian), hắn trong thí luyện cuối cùng và Uổng Tử Cốc có cảm nhận tương tự như thế, chỉ có vượt qua thời gian mười tỷ năm trở lên mới có khí tức tuế nguyệt đáng sợ như vậy, không cách nào ngược dòng tìm hiểu, cảm giác hoàn toàn tìm không thấy ngọn nguồn.
1925 Chương 1938: Con mắt. (2) - Hắn hiện tại hắn mới thắp sáng ấn ký hồn hải thứ tư mà thôi, mà ngộ đạo hoàn toàn trên Ham Thai này cần bảy ấn ký hồn hải, hắn còn kém xa, chẳng lẽ muốn một hơi lĩnh ngộ hết? - Ta cảm giác tiểu tử này muốn gượng chống mà thôi.
1926 Chương 1939: Trăng sao tranh sáng. (1) Mưa, mưa là do ngàn vạn hơi nước hội tụ mà thành. Nó sống chính là quá trình nó rơi xuống, mà nó chết chính là lúc rơi xuống mặt đất,, rơi xuống biển, rơi xuống thế gian.
1927 Chương 1940: Trăng sao tranh sáng. (2) Sau khi chơi cờ vua thì bọn họ tuyệt vọng phát hiện, ngay cả cờ vua mà bọn họ tự hào, trước mặt Lâm Minh lại chẳng đáng một đồng.
1928 Chương 1941: Tử chi ý cảnh. (1) Trong nội tâm Lâm Minh rùng mình, loại cảm giác này thật giống như xác chết bò ra khỏi mộ địa, trách không được trước đó Lâm Minh có cảm giác những viên đá đen là mộ bia.
1929 Chương 1942: Tử chi ý cảnh. (2) Thực tế Đại Phạm Thần Vương lúc còn trẻ bỗng nhiên nổi tiếng, phát triển thế không thể đỡ, trở thành nhân vật tuyệt thế, mà không giống như một ít Chân Thần có tài thành đạt muộn, tại Giới Vương, Thiên Tôn cảnh mới biểu hiện ra tiềm lực không tưởng tượng nổi.
1930 Chương 1943: Vượt qua. Bọn họ cảm giác Lâm Minh là người thiếu đạo đứt, đáng bị thiên lôi đánh chết, mỗi lần có bộ dáng dầu cạn đèn tắt này, sau đó lúc sắp không được lại bộc phát, trước tiên đánh giết đám người nhảy ra đánh lén.
1931 Chương 1944: Ngộ đạo mười năm. (1) Thời điểm này cho dù là Thánh Mỹ hay là Lâm Minh, cũng đã hoàn toàn thích ứng với hồn lực tiêu hao của phiến tử địa này, bắt đầu toàn lực lĩnh ngộ pháp tắc.
1932 Chương 1945: Ngộ đạo mười năm. (2) - Hai người này, thiên phú còn kinh khủng hơn Đại Phạm Thần Vương lúc còn trẻ, tương lai bọn họ có lẽ sẽ thành tựu Chân Thần, nếu quả thật sáng tạo kỳ tích như vậy, cũng không phải là không được a, có lẽ hai người bọn họ còn có thiên phú hơn cả thiên tài của mười tỷ năm trước.
1933 Chương 1946: Kim sách tới tay. (1) Chỗ tốt như vậy, cũng chẳng trách tuấn kiệt Hồn Tộc đấm ngực dậm chân. Thắp sáng ấn ký hồn hải thứ bảy, người ở bên ngoài nhìn chỉ là quá trình ngắn ngủi, nhưng mà đối với Lâm Minh mà nói nó lại là trải nghiệm vô cùng dài.
1934 Chương 1947: Kim sách tới tay. (2) Võ giả nhập định tu luyện thường thường không biết thời gian, con mắt khép kín lại mở ra chính là mấy chục năm, giống như một hồi nằm mộng.
1935 Chương 1948: Thắng thua. Thánh Mỹ truyền âm, Ngọc Thạch Sinh đã giật mình, không ngờ Thánh Mỹ lại truyền âm cho hắn. Tuy hắn là đệ tử Hồn Thiên Thánh Địa, nhưng mà chưa bao giờ trao đổi với Thánh Mỹ.
1936 Chương 1949: Sinh tử luân hồi. Lâm Minh dã tâm rất lớn, hắn muốn tinh khí thần kiêm tu, thiên địa vũ trụ cùng nhân thể vũ trụ dung hợp, khi đó khai sáng ra con đường võ đạo chưa ai đi.
1937 Chương 1950: Thiếu niên già nua. (1) Mà thời điểm tử vong tới tận cùng, thông qua trang sách màu vàng sinh chi thư, lúc sau tử chuyển sinh, tỏa ra sinh mệnh mạnh nhất, cải tạo khí huyết thân thể, đạt được tân sinh.
1938 Chương 1951: Thiếu niên già nua. (2) - Nhân sinh của ngươi có thể nói thế như chẻ tre, thế không thể đỡ, ngươi liều lĩnh lao tới tìm kiếm võ đạo đỉnh phong, vượt xa tuấn kiệt cùng thế hệ, sau đó ngươi bộc phát tài năng nên rất ít đi đường quanh co lòng vòng.
1939 Chương 1952: Thánh Mỹ cảm thán. Thánh Mỹ nhẹ nhàng thở dài, không có trả lời. Lâm Minh vẫn nhìn chằm chằm vào Thánh Mỹ, nói: - Ngươi cảm thán cái gì? - Cảm thán vận mênh của ngươi! Thánh Mỹ nói một câu khó hiểu.
1940 Chương 1953: Ức năm. (1) - Võ đạo giống như một đám lửa, người tập võ bị ngọn lửa cháy, trong đó đau khổ, nguy hiểm vô số kể, người không kiên trì sẽ hóa thành tro tàn, người có thể kiên trì thì dục hỏa trùng sinh, cho dù ta là con bướm nhỏ yếu, ta cũng sẽ không do dự nhảy vào trong biển lửa, đi tranh thủ một phần vạn cơ hội niết bàn trùng sinh.