1 Trên mỏm đá mắt hướng về xa thẳmDưới vòm trời người một dạ kiên trung*Phía đông Tấn quốc. Ở gần một nơi gọi là Vô Tẫn Chi Hải, một đạo kiếm quang như núi phóng thẳng lên trời, xuyên phá mây xanh.
2 Trong tuyệt cảnh hào quang chợt lóeThoát hiểm nghèo tốt bỗng hóa xe*Hàn quang lóe lên, hàn khí đóng băng trên không dần tản mát, nhiệt độ trong phạm vi mấy chục thước đột ngột giảm xuống nhanh chóng.
3 Thân nam tử chí cường làm trọngGiữa hồ nghi xuất thủ bạt phong*Diệp Vân hướng ánh mắt khó tin nhìn quanh. Yêu Thú Cốc vẫn bị màn sương mù màu đen bao phủ nhưng hắn lại phát hiện, hắn không cần dựa vào Vi Quang Quyết vẫn có thể nhìn rõ mọi vật xung quanh.
4 Nhờ đệ tử mời người trợ giúpCửa chưa ra lại cúp đuôi vào*“Diệp Vân, khá lắm. Không nghĩ ngươi lại ẩn tàng thực lực tốt như vậy. Ngươi muốn thế nào, đánh chết ta hay muốn cúi đầu nhận tội với ta, may ra còn một đường sống.
5 Lưu Đạo Liệt ủ mưu dâng Linh ThạchLuyện Tạng Cảnh - Diệp Vân bước chân vào*"Uỳnh!"Một tiếng nổ lớn vang lên, cánh cửa phòng Lưu Đạo Liệt bị oanh kích hóa thành vô số mảnh vỡ bay vào, phá nát những đồ vật trang trí bên trong.
6 Trước 'diều hâu' - Diệp Vân cười lạnhXuất uy áp - Lưu Ngọc ra oai*Sáng sớm. “Tách!” Một tiếng vỡ nhỏ vang lên, lại một viên hạ phẩm Linh Thạch hóa thành tro bụi, Linh lực ẩn chứa bị Diệp Vân thu nạp hết, trong cơ thể Diệp Vân lượng Linh lực theo kinh mạch luân chuyển không ngừng.
7 Huyết sắc phủ xuống - quang ảnh hiệnSong quyền chấn động - Lưu Ngọc kinh*“Ầm!”Hai cỗ lực lượng cường đại va chạm trực diện, một vầng sáng màu trắng phóng thẳng lên trời.
8 Quyền đầu xuất - Lưu Đạo Liệt TửQuang ảnh hiện - Lưu Ngọc hết hồn*Đệ tử chính thức của Thiên Kiếm Tông lại bị một gã đệ tử tạp dịch giẫm đạp dưới lòng bàn chân, việc này khác nào một gã vương gia bị tên chăn ngựa giày xéo?Lưu Ngọc vô cùng xấu hổ và giận dữ ho lên một tiếng, miệng phun ra một búng máu tươi.
9 Phốc!. . . phốc!. . . Diệp Vân tung mình mấy lần, chỉ trong khoảnh khắc đã vọt tới trước người Lưu Ngọc, quyền đầu không hề do dự nhằm thẳng khuôn mặt hắn.
10 Hắn cũng biết lúc này không phải thời điểm giễu cợt bèn cắn răng khoanh chân xếp bằng. Tâm Diệp Vân trầm như nước, lạnh lùng ngưng cho thẳng. Linh Khí tuy mạnh nhưng hắn có thể cảm giác thấy hai màu đen trắng trong cơ thể hắn tuyệt đối vượt xa các loại linh khí.
11 “Dừng tay, dừng tay, Tần sư huynh mau dừng tay!” Một giọng nữ tử trẻ trung mà non nớt từ trong rừng rậm đằng sau Diệp Vân truyền đến, đầy vẻ lo lắng. “Tần Thiên Hàn, quyền sinh sát giờ nằm trong tay ngươi rồi, uy phong của ngươi thật là lớn nhỉ!”Ngay sau đó, một giọng nói của một nữ tử bén nhọn, giống như mũi tên muốn xé rách trời cao, cực kỳ băng hàn, thanh âm của nàng ta khiến cho người nghe không dám lại gần.
12 “Cái này…Đây là linh thạch trung phẩm?” Thẩm Mặc sững sờ, lập tức trong lòng vô cùng vui mừng, trên mặt đỏ ửng. Linh lực trong một viên linh thạc trung phẩm tương đương với một trăm khối linh thạc hạ phẩm, như Thẩm Mặc là đệ tử mới nhập môn, lúc trước cũng chỉ biết sự khác biệt của linh thạch trung phẩm và linh thạc hạ phẩm, nhưng mà căn bản vẫn chưa nhìn thấy một viên linh thạch trung phẩm một lần nào.
13 Diệp Vân lẳng lặng ngồi ngay ngắn, tiến vào trạng thái vong ngã. Không biết qua bao lâu, hắn như rơi vào bên trong thần binh kim giáp, xung quanh đều là kim diễm cuồn cuộn.
14 “Chúng đệ tử tạp dịch nghe đây! Phía trước mỗi người các ngươi sẽ xuất hiện một miếng Tinh Thạch màu trắng cỡ nắm tay, nếu các ngươi muốn gia nhập thì đặt tay lên đó, mang Linh lực từ từ truyền vào.
15 “Chuyện gì vậy?” Diệp Vân và Thẩm Mặc đều kinh hãi. “Hả?”Trong hư không, bốn lão giả lập tức phát giác. Ánh mắt Lan trưởng lão lóe lên, thò tay điểm ra, một viên linh thạch khảo thí liền rơi xuống trước người Thẩm Mặc.
16 Trong lòng Diệp Vân phát lạnh, lập tức có một cảm giác nguy hiểm đập vào mặt. Lên tiếng chính là một gã trưởng lão phía trước, không biết vị trưởng lão này cảm giác được điều gì không nhưng hắn vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, kính cẩn nói: “ Đệ tử chẳng qua là cảm thấy có một cảm giác khó nói thành lời, giống như cảm thấy trong điện có một chút đạo lý tu luyện vậy.
17 “Những người này dù có muốn thoát sang bờ bên kia cũng không dễ dàng gì. ” Diệp Vân chau mày, trong lòng không tin tưởng lắm nhưng vừa lúc đó, vầng sáng hai màu đen trắng trong cơ thể hắn lại lóe lên khiến hắn không kìm được mà hít sâu một hơi.
18 Diệp Vân thở sâu, đi về phía vách núi đối diện. Khoảng cách mấy trăm trượng không có hấp lực, chẳng mấy chốc hắn liền đến nơi. Ngẩng đầu nhìn lên phía trên một lát, trong lòng hắn vô cùng chắc chắn.
19 “Cao thủ Kim Đan? Tiên khí? Khúc sư huynh, ngươi nói cũng quá dọa người rồi. ”“Ta thấy ngươi đến từ nơi thâm sơn cùng cốc thì làm sao có thể biết đến Đại Nhật Thiên Tử, về sau thì ngươi sẽ biết được.
20 Tất cả mọi người đều nhìn lên đỉnh núi, biểu hiện của Quân Nhược Lan khiến cho bọn họ chấn động đến cực điểm. Nhưng mà tất cả mọi người đều cảm thấy miệng mình đắng chát, Quân Nhược Lan hoàn toàn dùng vào thực lực của mình mà bay lên, bọn hắn làm sao có khả năng mà bắt chước.