181 Trong lòng Đoạn Lĩnh lật qua lật lại, vốn định đáp “Nhi thần cũng không muốn sinh”, lại sợ chọc cho Lý Diễn Thu tức giận, nhất quyết muốn vì y thú cái Thái tử phi gì đó, như vậy đối với nữ nhân kia không công bằng, đối với Vũ Độc càng không công bằng.
182
Vũ Độc cùng Đoạn Lĩnh đối diện trầm mặc trong chốc lát.
“Ta muốn đi xem. ” Đoạn Lĩnh đột nhiên nói.
“Đi nơi nào xem?” Vũ Độc đáp, “Tuyết rơi lớn như vậy, bọn họ nói không chừng đã đến Hoài Âm rồi.
183 Nội dung nghị luận trong miệng mọi người thường là sự biến hóa của Hà Bắc trong năm nay, giữa nhóm khách thương còn có một đội người từ hướng tây đến, dự định chờ gió tuyết tan rồi liền quay về quận Hà Bắc.
184 Định Quân sơn tọa lạc ở phía bắc vùng Trung Nguyên, một dãy sơn mạch trùng điệp hình bán nguyệt ôm lấy Trung Nguyên phúc địa, cao vót tận mây xanh, là khoản trung chuyển giữa Trung Nguyên và các vùng đát khác.
185
Trong lúc bất chợt một mũi tên phóng tới, hướng thẳng về phía cung tiễn thủ trên vách núi, người nọ phát ra tiếng kêu thảm thiết, rơi thẳng xuống thung lũng!
Ngay sau đó hàng loạt tiễn phát ra, thanh âm của Đoạn Lĩnh quát to: “Tần Lang! Ngươi thật to gan!”
Từ vách núi, bốn gã thích khách khom người lao xuống, Tôn Đình lập tức xông lên trước, đánh về phía thích khách!
“Nhược nhi!” Lý Diễn Thu quát, “Không nên tới!”
Một khắc kia, kỹ thuật bắn cung của Đoạn Lĩnh đã phát huy đến cực hạn bình sinh, bất chấp an nguy bản thân, không ngừng dùng tiễn bắn về phía đám người mai phục trong thung lũng!
Mười mấy thích khách trượt xuống vách núi, cả người mang theo bông tuyết liều lĩnh nhắm về phía Lý Diễn Thu, quyết tâm lấy tính mạng của y.
186 Lý Diễn Thu che chở Đoạn Lĩnh phía sau, tay cầm Thiên tử kiếm phòng thủ, hai người lui lại khu vực băng còn hoàn hảo, vẫn không ngừng lui lại nhưng thủy chung cũng không lên bờ.
187 Đoan Bình là nữ nhi trẻ tuổi nhất của Lý gia, tên gọi Lý Tiêu, cũng giống Lý Tiệm Hồng và Lý Diễn Thu, trong tên đều có bộ thủy. Năm đó trước khi xuất giá nàng rất được Lý Tiệm Hồng cưng chìu, thế nhưng cũng là người không tán đồng việc hôn sự giữa đại huynh và Đoạn Tiểu Uyển.
188
“Khi nào trở về?” Đoạn Lĩnh hỏi.
Y một bên lo lắng cho Lý Diễn Thu, một bên lại không bỏ xuống được Nghiệp thành, không biết nơi đó đã như thế nào rồi.
189 Lang Tuấn Hiệp không lên tiếng, Diêu Tranh lại nói: “Ngươi cứ ở lại Hoài Âm, ta đi cầu phụ thân biện hộ giúp ngươi, ở nơi này không ai có thể động ngươi.
190
Lý Diễn Thu “Ừ” một tiếng, nói: “Vô luận như thế nào, bây giờ cũng không phải lúc để hoàng nhi trở về Giang Châu. ”
“Nhưng nhi thần lo lắng cho tứ thúc.
191 Cuối cùng cũng đã về đến nhà, Đoạn Lĩnh đầu tiên là lên núi ngâm ôn tuyền rồi mới trở về ăn cơm chiều. Người làm cơm đổi thành Vũ Độc, tuy rằng không mỹ vị như Trịnh Ngạn nhưng lại có cảm giác ấm áp của gia đình.
192 Thuật Luật Đoan đã trở về, khoác áo choàng, vai trái đeo theo một tai nải phồng phồng, bước lên muốn hành lễ. Đoạn Lĩnh tự mình đỡ người ngồi dậy, nói vài lời cực khổ.
193
Thương Lưu Quân giải thích: “Ta chỉ là muốn kéo ngươi xuống nước, sau đó lại cứu ngươi. ”
“Thối lắm!” Đoạn Lĩnh không khách khí nói.
194 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vũ Độc cũng chấn kinh rồi, hỏi: “Thương Lưu Quân, ngươi là người nơi nào?”
“Ta vốn là người Ba Nam.
195
“Năm nay đúng là tốt hơn năm rồi. ” Thái Diêm cảm thán.
Năm trước, người cực khổ nhất đúng là Mục Khoáng Đạt, có chút thời gian Thái Diêm cũng không khỏi mở rộng một con đường tắt cho đối phương.
196
“Kỳ thực y vẫn rất đề phòng ta. ” Thương Lưu Quân nói, “Người duy nhất y tin tưởng chỉ có Trương Sính. ”
Đây là việc vô cùng nguy hiểm, Đoạn Lĩnh luôn cảm thấy Mục Khoáng Đạt nhất định còn có hậu chiêu.
197
Nói xong, Hoàng Kiên lấy một cuộn thánh chỉ từ trong tay áo ra: “Bệ hạ phân phó, chi bằng hai vị thân khải, bốn quan sẽ không tuyên đọc. ”
Nhìn thấy thánh chỉ như nhìn tháy Hoàng đế, hai người lập tức quỳ xuống, Hoàng Kiên lại nói: “Bệ hạ tự mình căn dặn, cũng không cần quỳ.
198
“Có ý gì?” Đoạn Lĩnh run giọng hỏi, “Ngươi đừng làm ta sợ… Vũ Độc, van ngươi. ”
“Đây là kế hoạch của Bệ hạ.
199
“Booong —— “
Ba tiếng chuông tang, sơn hà rối loạn.
“Y sẽ vội vàng về chịu tang. ” Thái Diêm thấp giọng nói, “Nhất định sẽ. ”
Nói xong hắn mở to đôi mắt sưng đỏ, đột ngột xoay người tiến đến gần Phùng Đạc, thấp giọng nói: “Giết y.
200
Đoạn Lĩnh nửa ngủ nửa tỉnh, cuộn tròn bên trong khoang thuyền, nghe thanh âm của mưa rơi.
“Trời mưa. ” Đoạn Lĩnh nói, “Đừng có gấp, vào đi, chớ để cảm lạnh.