1 Sau khi vùng ánh sáng trắng dần dần biến mất, Từ Trinh mở to mắt, đập vào mắt là đỉnh màn xa lạ. Hắn hơi bất ngờ, hơn nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần, tại trong trí nhớ cuối cùng của hắn, hắn không thể tránh được một quả lựu đạn từ phía trước bay đến, mà khoảng cách như vậy, cho dù là voi thì óc cũng vỡ toang, đầu rơi máu chảy.
2 Từ Trinh dùng ống tay áo thay y lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó hôn nhẹ tại giữa trán mang ý muốn an ủi khiến y yên lòng, thấy khuôn mặt y bình tĩnh lại, lúc này mới gật đầu cao giọng kêu: “Người đâu, mau chuẩn bị nước thuốc để rửa sạch ruột, ống dẫn là dùng loại nhỏ nhất, mài nhẵn không chút góc cạnh cho ta!” Đừng một chút, lại bổ sung: “Dùng đại hoàng* để kích miệng vết thương mau lành, khi bôi trơn dùng nhiều một chút.
3 Tất cả những tra tấn, mỏi mệt, hoảng sợ cùng xỉ nhục được nhận trong một đêm này cùng theo nước mắt tràn ra cùng tuôn lên, Từ Trinh chỉ có thể không ngừng hôn hắn, theo khóe mắt đến hai gò má, từ chóp mũi đến đầu môi.
4 Từ Trinh cảm thấy huyệt thái dương như đang giần giật muốn nhảy dựng lên, nhưng chỉ có thể thở dài một tiếng, cúi người xuống, để nam nhân trong lòng nằm nghiêng cạnh bờ ao.
5 Nhiều lớp khói sương màu trắng, hương hoa trong không khí, rừng đào ngày xuân một mảng hồng phấn, trong đó xen lẫn một chút màu xanh nhạt. Gió thổi nhè nhẹ, những đóa hoa mềm mại nhẹ nhàng rơi xuống, có chút mát lạnh, đồng thời cũng mang theo sự ấm áp đặc trưng của mùa này.
6 Từ Trinh nghe vậy cười to, “Không cần cái gì? Không cần giết y sao? Thuộc hạ của mình cần phải xử lí thế nào, chẳng lẽ cốc chủ như ta đây không có quyền quyết định hay sao?”
Ảnh thập thất nghe vậy kinh hãi, vừa muốn quỳ xuống, lại bị Dung Thiên Hâm lôi kéo ngăn trước mặt.
7 “Nếu không thích, chúng ta sẽ không mặc nó. ” Xác nhận đã chà lau sạch sẽ, Từ Trinh liền đặt Chung Nghị lên giường, vén chăn mỏng lên đắp kín người y.
8 “Ngủ đi. ” Giọng nói của Từ Trinh vẫn ôn hòa như trước, Chung Nghị chưa từng nghe giọng nói như vậy, cũng không được chăm sóc như vậy, mơ màng và hoang mang tràn đầy đầu óc của y, sự thật này giống như đang nằm mơ vậy.
9 Tiếng rên rỉ nhỏ nhỏ không ngừng truyền ra, Chung Nghị nằm ở trên giường, tiếng hô hấp vừa mạnh vừa vội, hắn vốn không mặc y phục, lúc này không thành thật lại xoay lại cọ, chăn đệm tự nhiên trượt ra, thân thể xích lõa lộ ra bên ngoài.
10 Từ Trinh vừa sợ vừa khó hiểu, động tác không kiêng kị cũng lớn hơn một chút, Chung Nghị ngửa cổ thở hổn hển lớn hơn, nước bọt trong suốt chảy xuống từ khóe miệng, tràn đầy trên cần cổ gợi cảm.
11 Vừa tỉnh dậy không tránh được có chút không nhận rõ hoàn cảnh xung quanh, Chung Nghị thẫn thờ nhìn vào đỉnh màn tinh xảo, mơ hồ thấy có chỗ nào không đúng, hết lần này đến lần khác trong đầu chỉ là một mớ hỗn loạn, trong một lát chưa kịp tỉnh táo lại.
12 Chung Nghị vừa nhìn hành động này, tay chân luống cuống thiếu chút nữa nhảy xuống giường. Từ Trinh lại giống như phía có mắt phía sau, giống như tiên đoán mà nói câu để người kia tỉnh ngộ “Tựa vào đầu giường đừng nhúc nhích”, nam nhân ngậm miệng, hoạt động thân thể cứng nhắc, cẩn thận làm theo lệnh.
13 Editor: Sakura Trang
Từ từ bôi lên làn da lạnh lẽo đang chảy ra mồi hôi của nam nhân, Từ Trinh không nhịn được mà cúi người xuống, dịu dàng hôn lên những nơi mà mình đã chạm qua.
14 Editor: Sakura Trang
Như vậy, trong lúc Từ Trinh bôi thuốc không tránh khỏi việc đụng chạm vào nơi sâu thẳm của nam nhân, hắn biết rõ, một lần bản thân đẩy vào, là mỗi lần thân thể nam nhân bắt đầu run giống như bị điện giật, tràng bích cực nóng không ngừng nhúc nhích co rút lại, giống như mời giống như cắn ngón tay của hắn.
15 Editor: Sakura Trang
Thương gân động xương phải điều dưỡng một trăm ngày, Chung Nghị mặc dù không đến trình độ thương gân động xương, lại thực sự được nuôi trong phòng Từ Trinh vài ngày.
16 Editor: Sakura Trang
Từ Trinh không nói gì, rõ ràng hắn nói không phải là “Đừng trách ta” mà là “Muốn ngươi hãy trách ta”, được rồi, chưa nói nửa câu sau đi “Nhất định không có khả năng”.
17 Editor: Sakura Trang
Kết quả, mỗi ngày Từ Trinh lại không thực sự chạy đi Đông viện bôi thuốc, không phải do hắn muốn lười biếng, chỉ vì một rắc rối lớn không giải thích được đột nhiên xuất hiện.
18 Editor: Sakura Trang
Giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau, cả người nam nhân chấn động, lúc người kia đến gần, liền giãy dụa né tránh bàn tay vươn đến.
19 Editor: Sakura Trang
Căn phòng của Chung Nghị vẫn như cũ, một bàn một ghế một giường, vô cùng đơn giản, giản dị tự nhiên, gần như không có không khí của sinh sống.
20 Editor: Sakura Trang
Kèm theo tiếng bước chân rời xa, cửa gỗ “chi nha” một chút từ từ khép lại, Chung Nghị vẫn quỳ nằm ở chỗ này như cũ, cho đến khi Từ Trinh đi xa, lúc này mới thả hơi ngã xuống giường.