1
Hằng Quang sư phụ, không tiễn. ” Tiểu phu cười lạc quai hàm đỡ phụ nhân* của mình, đứng trước cửa Tùng Sơn tự, liên giọng nói.
(*) người phụ nữ đã có chồng con.
2
Hằng Quang dầm mưa đi đến thiện phòng, rau và bắp cải trồng trên đất đã bị sét đánh cháy khô, y đứng tại chỗ, trợn mắt nhìn.
Một người nam nhân đứng dưới mưa, sắc bào đen huyền, mái tóc bạc trắng, phát ra ánh sáng rạng rỡ trong cơn mưa.
3
Bẩm nương nương, canh ba rồi. ” Một đại thái giám đứng trước cửa nhẹ giọng nói.
Mỹ phụ mặc hoa phục ngồi cạnh giường liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ.
4
Kỳ thực Hằng Quang rất ít khi tưởng tượng về tình huống hai mẫu tử gặp lại.
Có lẽ là do lớn lên với nhang đèn, cho nên ý thức về tình thân của Hằng Quang rất đạm bạc.
5 Có lẽ hoàng đế đã có ứng cử viên cho trong lòng, vì không được chọn cho nên mới không cam lòng; Hay là vì có hoàng tử chưa đủ tuổi, hoặc do thời gian của hoàng đế không còn nhiều nữa.
6
Y nắm nhược điểm Thiên Lang hồi nào, Hằng Quang cảm thấy khó hiểu.
Bất quá bây giờ y có chuyện để chú ý hơn.
Y không biết chuyện giữa hai người Tạ Thực và Thiên Lang bắt đầu từ khi nào, dù không rõ lắm nhưng cũng ngầm hiểu.
7 Nguyệt quang thoáng chốc mờ nhạt, Kim Giao* ngày càng lớn dài, Hằng Quang chưa từng gặp kẻ địch mạnh như vậy, nhưng kinh văn niệm trong miệng chưa từng ngừng lại, tốc độ ngày càng nhanh, thân thể lay động.
8
Mười ba năm sau.
“Mau đi lấy nước! Mau đi lấy nước!” Nửa đêm trong hẻm ngõ Kim Hoa vang lên một tiếng rít, ánh lửa huyên náo đánh thức cả Hoàng thành.