1 Hạ Dương ném cặp sách xuống đất rồi nằm lên giường. Cậu thở dài nhìn đồng hồ, tại thầy dạy Hóa mà lớp phải ở lại chép bài về muộn. Vội vàng đứng dậy nấu cơm, nếu không ba về sẽ bị la.
2 Hạ Dương là một người vui vẻ, lúc nào cũng lạc quan và tươi cười. Cho nên đối với sự rung động nhất thời này, Hạ Dương càng không cảm thấy buồn cười, chỉ cảm thấy hạnh phúc.
3 Lên đại học, Hạ Dương tiếp tục làm việc ở quán bar của Nhâm Kiều. Một tuần cậu đến đây làm vào thứ 2, thứ 5 và thứ 7, làm từ 8 giờ tối đến 10 rưỡi trở về.
4 Hạ Dương nhìn áo đồng phục của mình bị ướt một mảng, tuy không tính là lớn nhưng thấm vào da thịt có chút lạnh. Nhâm Kiều nhanh chóng đi đến, mỉm cười nhìn Lăng Triệt Úy
-Lăng tiên sinh, cậu nể mặt tôi một chút được không.
5 Bạch Nhất Thiên đi đến bên cạnh Vũ Quân Thành, y nhìn xung quanh
-Anh nói ai vậy?
-Không có gì, tôi đưa em về.
Sau khi đưa Bạch Nhất Thiên về nhà, Vũ Quân Thành trở lại quán bar của Nhâm Kiều.
6 Hạ Dương nhìn Tô Dịch Lam, thấy ông mỉm cười, bất giác cậu cũng mỉm cười theo. Cậu cúi đầu chào khán giả
Hạ Dương hít một hơi thật sâu, cậu chậm rãi nhắm mắt, đó là cách cậu giữ bình tĩnh, chuẩn bị bắt đầu diễn.
7 Nhìn tấm ảnh trên tay, Vũ Quân Thành không khỏi có chút sửng sốt. Lại là cậu thanh niên này. Lần này anh đã chắc chắn hơn, chính là người đã diễn nhạc kịch khi đó, nụ cười này, ánh mắt sáng ngời không thể lẫn đi đâu được.
8 Bạch Nhất Thiên đến nhà của Vũ Quân Thành thấy anh đang đọc sách. Y đặt chai rượu lên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh anh
-Em đến đây sao không gọi tôi trước? Hình như chưa lần nào em phạm lỗi này.
9 Từ khi bộ ảnh của Hạ Dương chụp ở vườn hoa cải được đăng trên mạng, Vũ Quân Thành lần đầu quyết định dùng mạng xã hội.
12 giờ đêm, anh đi xuống dưới nhà, bác quản gia đang chuẩn bị đi ngủ thì bị anh gọi lại.
10 -Dương thái tử, tuyết rơi nhiều quá, hay là bảo Hà đạo diễn hoãn lại một chút?- Hiểu Mẫn lo lắng, vừa đem túi sưởi tay cho Hạ Dương vừa nói
-Hà đạo diễn cũng nói cảnh này có tuyết thì sẽ càng tốt mà.
11 Hạ Dương cảm thấy, rõ ràng mình đã cho đi mà không nhận lại được gì. Từng ấy năm, vẫn cố chấp thích một người, nhiều lúc thích đến điên cuồng, nhiều lúc lại cảm thấy bản thân rất buồn cười đến mức đáng thương.
12 Hạ Dương chạy ra khỏi công ty Bình Nguyên, cậu gọi taxi, Hạ Dương hy vọng trời tối nên sẽ không ai để ý. Cậu che mặt, nói địa chỉ nhà cũ của mình cho tài xế, y cũng không thấy lạ, Hạ Dương thở phào.
13 Vũ Quân Thành xuống dưới nhà, Nhâm Kiều đang ngồi đợi hai người, thấy anh thì có chút lo lắng. Hạ Dương một lát sau xuống, trên tay cầm gói bánh chocolate và hộp sữa, đang ăn ngấu nghiến, Nhâm Kiều đau đầu.
14 Vũ Quân Thành nhận được điện thoại của Bạch Nhất Thiên, anh từ chối gặp y. Tắt điện thoại ném xuống ghế, Vũ Quân Thành bước vào phòng tắm. Trong lúc Hạ Dương ngủ, phòng cho khách đã được dọn dẹp cẩn thận.
15 Hạ Dương vội vàng đứng dậy
-Khi nào em chuyển đến chỗ ở mới?
-Em muốn đi bây giờ?-Vũ Quân Thành ngẩng đầu lên
Hạ Dương gật đầu mỉm cười trả lời
-Dù sao không thể ngồi ở đây mãi được, chi bằng em nên đến nhà mới xem thế nào.
16 Bạch Nhất Thiên ngồi xuống nhìn một lượt Hạ Dương từ đầu đến cuối
-Nói thật đi, lý do gì cậu quay mặt với Bình Nguyên?
Hạ Dương mỉm cười
-Tôi không có nhiệm vụ phải báo cáo cho anh.
17 Vũ Quân Thành ngẩn người, anh chăm chú nhìn Hạ Dương, người này có biết từ nãy đến giờ bản thân mình nói gì không, đã mấy lần làm trái tim anh dao động.
18 Hạ Dương đương nhiên vui vẻ, lập tức đồng ý.
-Anh ăn jelly không?
-Jelly?- Vũ Quân Thành nhíu mày
-Là kẹo dẻo đó, ngọt, lại còn thơm nữa.
-Đây chẳng phải là dành cho trẻ con sao?-Vũ Quân Thành nhướng mày
Hạ Dương bĩu môi, cho một miếng vào miệng, vừa nhai vừa nói
-Ai quy định jelly là dành cho trẻ em.
19 Hạ Dương vào phòng ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, cặp lồng thức ăn đặt trên đùi, Vũ Quân Thành vẫn chăm chú đọc tài liệu một lúc sau mới ngẩng lên nhìn cậu.
20 Hạ Dương ngẩn người nhìn Vũ Quân Thành, rốt cuộc sau nhiều năm như vậy cuối cùng cũng được hôn lên đôi môi ấy. Hóa ra, tình cảm dành cho anh lại nhiều đến mức muốn ngốc luôn rồi.