1 Bóng đêm dần chuyển lạnh, bên một ngôi nhà tranh cũ nát tại biên cảnh Minh Thụy Quốc, một nam tử gầy gò đứng lặng trước cửa sổ ngẩng đầu ngắm vầng trăng sáng trên cao, nhẹ giọng thở dài.
2 Kí ức Sở Mộ Hiên trở về ba năm trước đây, khi đó hắn chính là một tiểu thiếu gia sống an nhàn trong tướng quân phủ, mà phụ thân hắn, cũng chính là một đại tướng quân của Yến Bình quốc danh chấn lừng lẫy.
3 Cũng không biết qua bao lâu, Sở Mộ Hiên cuối cùng yếu ớt tỉnh dậy. Lúc này hắn thực sự không thể tin vào những gì trước mắt: bản thân mang đầy xiềng xích cùng toàn gia đang bị giam trong thiên lao âm u ẩm ướt! Hắn nhớ rõ rằng chỉ vừa nãy thôi, cả nhà hắn vẫn cùng một chỗ nâng chén chúc thọ phụ thân, mà hắn thì đang viết một câu chúc thọ, khiến phụ thân vui vẻ vô cùng, sau đó hoàng thượng phái người mang thọ lễ tới, Sở gia trên dưới đều rất hoan hỉ.
4 Nhìn phụ thân, Sở Mộ Hiên cũng nhịn không được, mũi cay cay đau xót, hai hàng thanh lệ từ khóe mắt lặng lẽ chảy.
“Mộ Hiên, nam nhi không rơi lệ! Ngươi là con cháu Sở gia, phải nhớ kĩ, nam tử Sở gia ta từ trước tới nay chỉ đổ máu chứ quyết không đổ lệ!” Phía sau truyền tới một thanh âm đầy kiên nghị.
5 Sở Mộ Hiên tự tay kiểm tra hơi thở đại ca, phát hiện hắn hoàn toàn mất đi hô hấp, lúc này mới phóng tâm mà hướng phụ thân gật đầu. Sở Uy suy nghĩ cẩn thận mới hít sâu một hơi, hướng ngục tốt mà hô hoán: “Người đâu, người đâu, mau tới đây, con ta, hắn…Hắn tắt thở rồi!”
“CÁI GÌ?” Ngục tốt kinh hãi, vội vã chạy tới, nhìn Sở Mộ Hoan thẳng tắp nằm trên mặt đất, giật mình mà hỏi thăm: “Đây là có chuyện gì? Vừa rồi không phải vẫn còn tốt lắm sao?”
Sở Uy làm ra vẻ chết lặng vì nỗi đau mất con, nghẹn ngào nói: “Con ta trời sinh tính cách vô cùng quật cường, không muốn tới Minh Thụy quốc chịu nhục, vừa rồi, hắn lừa chúng ta, lén ăn cực độc, bây giờ có lẽ nhi tử đáng thương của ta đã đi về miền cực lạc rồi.
6 Sáng sớm ngày thứ hai, Sở gia một nhà bốn người bị áp giải ra khỏi thiên lao, nội quan đã chuẩn bị tốt xe chở phạm nhân từ lâu, sứ thần Minh Thụy quốc tới nơi, nhìn một chút bốn người nhà họ Sở, thỏa mãn gật đầu, một bên nói với Đinh thừa tướng: “Chuyện này Yến Bình quốc các ngươi đã làm rất tốt, ta nghĩ quốc quân của nước ta sẽ thấy được thành ý của các ngươi, hai quốc gia chúng ta sau này quan hệ cũng sẽ càng thêm hữu hảo.
7 Tận mắt thấy mẫu thân từ nhỏ yêu thương mình cứ như vậy trong nháy mắt chết dưới lưỡi đao, hai huynh đệ Sở Mộ Hiên và Sở Mộ Vân vô cùng thống khổ. Mộ Hiên trời sinh tính cách hướng nội, tình cảm không dễ dàng bộc lộ, hắn chỉ là chăm chú cắn môi, dùng ánh mắt cừu hận cao cao tại thượng nhìn Tư Đồ Thanh Lăng.
8 Sở Mộ Hiên nhìn Tư Đồ Thanh Lăng đang quan sát chính mình, nghĩ thầm tên bạo quân này có đúng hay không dù giết chết toàn gia ta vẫn chưa hài lòng, lại đang suy nghĩ tiếp xem nên chuẩn bị hành hạ mình ra sao.
9 Tư Đồ Thanh Lăng đi vào Minh Nguyệt cung, nhẹ nhàng đặt Sở Mộ Hiên trên giường, vén tóc mai đã bị mồ hôi dính ướt nhẹp của hắn ra sau, tay lơ đãng chạm lên trán Sở Mộ Hiên, vừa chạm lên trán Sở Mộ Hiên, Tư Đồ Thanh Lăng không khỏi nhíu mày, trán hắn sao lại nóng như vậy, xem ra bệnh thực sự không hề nhẹ, chết tiệt, Vân Cô Hồng sao còn chưa tới?
Tư Đồ Thanh Lăng đang cằn nhằn tức giận thì Vân Cô Hồng đã kịp thời xuất hiện ở bên ngoài Minh Nguyệt cung, mặt không cảm xúc nói: “Bệ hạ, Vân Cô Nhạn đã đến!”.
10 Tư Đồ Thanh Lăng đuổi Vân Cô Nhạn đi, trực tiếp tới bên giường, ngồi ở mép giường. Sở Mộ Hiên lúc này tuy rằng hôn mê bất tỉnh, thế nhưng bờ môi của hắn lại hơi rung động.
11 Chưa từng nếm qua loại kích thích này, Sở Mộ Hiên lập tức bị khiêu khích, đột nhiên cảm thấy hạ thân trướng trướng rất khó chịu, phân thân thế nhưng ngạnh ngạnh đĩnh lên, biến hóa trên người mình khiến Sở Mộ Hiên xấu hổ không ngớt.
12 Tư Đồ Thanh Lăng tuy rằng bởi vì Sở Mộ Hiên đơn giản nhìn thấu nội tâm chính mình mà kinh ngạc không ngớt, thế nhưng lại biểu hiện ra rằng hắn đối với lời Sở Mộ Hiên nói không cho là đúng.
13 Tư Đồ Thanh Lăng nói: “Thỉnh sứ thần Hồng Vũ quốc tới. ”
Một người vóc dáng khôi ngô, là một chàng trai niên kỉ chưa tới ba mươi tuổi, nhìn thấy Tư Đồ Thanh Lăng, cũng không quỳ xuống, chỉ hơi cúi xuống một chút, sau đó đứng lên khỏi ghế, nhìn thẳng Tư Đồ Thanh Lăng, nói rằng: “Sứ thần Hồng Vũ quốc, Trần Hoa tham kiến quốc quân Minh Thụy quốc.
14 Tư Đồ Thanh Lăng cùng thần tử thảo luận về thỉnh cầu kết liên minh của Hồng Vũ quốc tại buổi thiết triều. Chúng thần tử đều nghị luận, nhưng lại chia ra làm hai phái tranh chấp nhau khiến Tư Đồ Thanh Lăng cũng phải đau đầu lớn.
15 Sở Mộ Hiên không nói gì, đôi mắt phẫn hận nhìn thẳng vào Tư Đồ Thanh Lăng!
Tư Đồ Thanh Lăng thấy Sở Mộ Hiên dùng đôi mắt tràn đầy lửa giận nhìn mình cũng không tức giận, hắn đi tới, đẩy Sở Mộ Hiên suy yếu bất kham ngã xuống giường, cười lạnh nói: “Trẫm thấy ngươi vừa tỉnh thì dùng ít sức đi, miễn cho thù còn chưa báo, ngươi đã đi gặp lão quỷ trước, ha ha!”
Sở Mộ Hiên buồn bã nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không chết, trước khi có thể dùng máu của ngươi tế người nhà ta, ta sẽ sống thật tốt, ta phải tận mắt chứng kiến ngày ngươi chết! Ngươi không cần lo lắng chuyện ấy!”
“Nga,” Tư Đồ Thanh Lăng vẻ mặt không tin, “Trẫm không nghĩ ngươi có cái bản lĩnh kia đấy.
16 Yến hội long trọng tiếp đón sứ giả Hồng Vũ Quốc bắt đầu khai mạc, trong đại điện ngập tràn những màn ca múa đón mừng cảnh vui thái bình, vô cùng náo nhiệt, nhưng nhân vật chính của yến hội – Trần Hoa, vẫn mặt mày nhíu chặt, tựa như không hài lòng lắm với cảnh tượng trước mắt.
17 Sở Mộ Hiên muốn từ chối, nhưng cổ tay lại bị bàn tay to lớn hữu lực của Tư Đồ Thanh Lăng nắm chặt. Tư Đồ Thanh Lăng cũng không muốn đôi co, bèn kéo theo Sở Mộ Hiên vào đại điện.
18 Tư Đồ Thanh Lăng thật sự tức phát nghẹn!!
Thế nhưng Sở Mộ Hiên tựa như không hề phát hiện Tư Đồ Thanh Lăng đang tức giận, vẫn như cũ thong thả châm rượu cho các đại thần, chờ tới khi rót xong cho vị đại thần cấp bậc thấp nhất, Sở Mộ Hiên mới hướng tới Tư Đồ Thanh Lăng đang tọa trên ngai vàng phía trên mà trưng ra một nụ cười “mê người”.
19 Nếu không được trị liệu hắn thật sự sẽ chết!” Vân Cô Nhạn thực sự tức giận, một người luôn luôn nhã nhặn như hắn cũng phải lớn tiếng.
Tư Đồ Thanh Lăng nhìn Sở Mộ Hiên mặt cắt không còn chút máu nằm trên giường, biết hắn thực bệnh không nhẹ, quả thật cũng có chút đau lòng, nhưng rồi nghĩ đến tình cảnh mất mặt mà Sở Mộ Hiên gây ra cho mình tại yến hội, lửa giận của hắn lại bị châm ngòi, lập tức kéo Vân Cô Nhạn ra một bên, lật tung chăn đang đắp trên người Sở Mộ Hiên xuống, Tư Đồ Thanh Lăng cười lạnh, nói: “Cái gì mà sắp chết, ở yến hội hắn hăng hái lắm mà, trước mặt trẫm cùng bá quan còn dám diễn trò, chỉ thiếu điều tát vào mặt trẫm!”.
20 Cô Hồng, đệ thả ta xuống mau, ta còn phải cứu người!” Vân Cô Nhạn trên vai của đệ đệ mình vẫn đang liều mạng giãy dụa.
“Vân Cô Hồng chỉ nghe mệnh lệnh của Hoàng Thượng, người ra lệnh ta mang huynh đi, ta không thể thả huynh xuống.
Thể loại: Trọng Sinh, Xuyên Không, Đam Mỹ
Số chương: 135