101 Máu bắn ra, Vân Cô Nhạn một bên dùng khăn sạch thấm lên vết thương, giúp Sở Mộ Hiên cầm máu, một bên tiếp tục xử lý.
Tư Đồ Thanh Lăng nhìn đệm chăn loang lổ sắc đỏ cùng chiếc khăn trắng đẫm máu, nước mắt không khỏi tuôn ra, rơi trên cái bụng cao vút phập phồng của Sở Mộ Hiên.
102 “Mộ Hiên, ngươi thấy sao rồi!”Ôm chặt Sở Mộ Hiên, Tư Đồ Thanh Lăng hỏi.
“Bụng… bụng đau quá!”Sở Mộ Hiên hơi mở mắt, sắc mặt trắng bệch.
“Hài tử đã sinh hạ rồi mà! Sao còn có thể đau được! Cô Nhạn, ngươi mau tới xem y xảy ra chuyện gì!”
Vân Cô Nhạn nhìn cái bụng vẫn cao cao của Sở Mộ Hiên, phát hiện nó vẫn đang phập phồng, cung lui vẫn đang tiếp tục.
103 “Không…Không được, đại ca…” Sở Mộ Hiên thất kinh nhìn bảo kiếm của ca ca đã đâm tới Tư Đồ Thanh Lăng, hơn nữa còn chủ đích đoạt mạng, bất chấp hạ thể còn đang không ngừng chảy máu, hắn vội vàng xốc chăn, ẵm hai đứa nhỏ mới sinh, lập tức quỳ gối trước mặt Sở Mộ Hoan!
“Mộ Hiên, ngươi đang làm gì vậy?” Sở Mộ Hoan quay mặt đi, cố gắng không nhìn tới vệt máu dài uốn lượn trên nền đất, lạnh lùng nói.
104 Sở Mộ Hiên nhìn theo thân ảnh cô độc của ca ca rời đi trong gió lạnh, trong lòng nói không nên lời là tư vị gì, là chua? Là khổ? Là ngọt? Hay là đắng? Chính hắn cũng không biết, chỉ biết rằng từ nay về sau bản thân có thể thật sự cùng Tư Đồ Thanh Lăng bên nhau gắn bó.
105 “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Ngự sử Duẫn Nam Thu lén lút tư thông Yến Bình quốc, tiết lộ quân sự cơ mật của Hồng Vũ quốc ta, tội không thể dung tha, ngay hôm nay lập tức lôi duẫn nam thu giam giữ tại thiên lao, ba ngày sau chờ xử trảm! Khâm thử!” Thái giám đọc chậm toàn bộ thánh chỉ, Duẫn Nam Thu cười khổ.
106 Trên đường xe ngựa hồi cung, Sở Mộ Hiên đang được Tư Đồ Thanh Xa ôm trong lòng, cạnh bên họ, hai hài tử đã ngủ say.
“Thanh Lăng, ngươi xem bọn nó nhìn như thiên sứ vậy.
107 Vân phủ
“Cô Hồng, đệ phải ra ngoài bây giờ sao?” Vân Cô Nhạn gọi đệ đệ đang thay quần áo, hỏi.
“Ừ. ” Bình thản trả lời một cách ngắn gọn.
“Ăn cơm rồi hãy đi, đồ ăn hôm nay tự tay ta nấu, có cả cá sốt chua ngọt mà đệ thích ăn này.
108 Sáng sớm hôm sau, Vân Cô Nhạn mới từ từ chợp mắt, thế nhưng hắn vừa ngủ được một lúc, liền bị thanh âm gần như rít gào của đệ đệ đánh thức.
“Tối qua ngươi làm gì ta?” Vân Cô Hồng cầm gối đánh ca ca, nổi giận đùng đùng quát lớn.
109 Nháy mắt đã qua hai tháng, từ Liêu Đông cuối cùng cũng nhận được tin tức của Vân Cô Hồng. Trong đó điều khiến Tư Đồ Thanh Lăng hưng phấn nhất chính là tấu chương ủng hộ hoàng đế lập hậu của Liêu Đông vương, hoàn thành nhiệm vụ quan trọng nhất trong cuộc hàng trình tới Liêu Đông của người kia.
110 Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua hai tháng, Vân Cô Hồng vẫn không trở về, mà trong nhà ngay cả một người làm đều không có, việc trong nhà đều do mình Vân Cô Nhạn cố sức.
111 Nháy mắt, Vân Cô Nhạn đã ở trong cung đã được nửa tháng, mấy ngày qua, Sở Mộ Hiên bình thường đều mang theo hai hài tử Nguyệt Phàm và Niệm Hoan tới thăm hắn, cùng hắn tâm sự.
112 Vân phủ
Cuối cùng cũng về tới căn nhà xa cách bấy lâu, Vân Cô Hồng yên lặng đi về phòng mình, bỏ lại ca ca đang mang thai một mình trong phòng khách.
113 Lúc Vân Cô Hồng đi tới Trung Trữ sơn, vừa ra cửa thì mưa nhỏ đã biến thành mưa to tầm tã, nước mưa thẫm đẫm y phục hắn, che khuất đường nhìn, thế nhưng Vân Cô Hồng không hề bận tâm.
114 Vân Cô Hồng hai tay run run ôm hài tử vào lòng, học theo lần đó ca ca đỡ đẻ cho Sở Mộ Hiên, dùng hàm răng cắn đứt cuống rốn, sau đó cởi áo khoác bọc lấy hài tử.
115 “ Cha…Bế…” Tư Đồ Nguyệt Phàm dẩu cái miệng nhỏ, chậm chạp duỗi bàn tay bé xíu, xòe ra làm nũng.
“Được được, cha bế con…” Sở Mộ Hiên mỉm cười ôm lấy đứa con lớn mới vừa tròn một tuổi, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mềm của nó.