1 Lúc ấy Tích Nhan vừa về đến nhà, tâm tình rầu rĩ, cả ngày ngồi trong phòng may quần áo cho Chân Lam, không nói chuyện cũng chẳng ăn gì. Trác Vấn Tụ liền đổi biện pháp tìm vải hoa đủ các kiểu cho Tích Nhan, giúp nàng may những bộ quần áo ấy.
2 Năm thứ ba sau khi thành thân, Vấn Tụ sinh một nữ hài nhi, Phong Duyên thoạt nhìn còn cao hứng hơn ai khác, đặt tên cho nữ hài tử luôn an an tĩnh tĩnh kia là Tích Nhan.
3 Tính ra, Lăng Mạt An trấn thủ Nam Cương đã hơn mười năm. Vấn Tụ nhớ trước khi Phong Duyên tiến cung làm sư phó cho Thái tử, từng cùng Mạt An tranh chấp suốt một buổi tối.
4 Phong Duyên biết đời này, y đã thương tổn rất nhiều người. Dù rằng đấy đều không phải là bản ý của y. Thế nhưng thương tổn vẫn tồn tại, suốt đời suốt kiếp không phai mờ, mà còn kéo dài.
5
Có một số việc sẽ lặp lại, một lần thương tổn nặng nề vẫn là không đủ.
Nhịn xuống, tưởng rằng đã quên, kết quả lại một lần nữa hủy đi.
Cuộc sống trong cung đình rất nhàn nhã, dù sao dạy một học trò phải bớt sức hơn một đám học trò nhiều, huống chi học trò này là Thái tử, Hoàng đế tương lai.
6
Ủ rượu đều cần quá trình lên men, bởi vì quá trình này, hoa biến thành càng nồng, hương vị càng say người.
Đó là rượu hoa lan của Phong Duyên, ôn nhu tàn nhẫn, xâm cốt nhập tủy.
7
Thứ vào miệng ngọt lành, thường thường là có độc. Tỷ như “tương tư miểu”.
Văn Tụ không biết là ai đặt cho vị độc dược này cái tên bi thương như vậy.
8 Khoảnh khắc hấp hối ấy, Phong Duyên nghĩ mình nên khẽ lẩm nhẩm tên ai. Hài tử cô độc kiêu ngạo đã được định trước phải bị tình yêu tổn thương kia; hay nam tử không ai bì nổi thủ tại biên quan gió thảm mưa sầu nọ.