1 - Tôi hận các người! Đừng mong được sự tha thứ từ tôi - cậu nhìn người em trai riêng của mình và cha mẹ bằng ánh mắt giễu cợt pha lẫn sự khinh tởm trong đó!
Có lẽ mọi người nhìn vào hành động và cách nói chuyện của cậu, nghĩ cậu là một người hỗn hào, không có sự hiếu thuận của người con, và càng chắc hơn cậu không có tình cảm dành cho gia đình mình? Câu hỏi vì sao à?
- Hừ! Họ rất đáng bị như vậy - bỏ lại câu hỏi đó cậu rời đi dưới biết bao nhiêu ánh mắt kì lạ nhìn cậu.
2 Đóng mạnh cửa cậu khẽ thở dài ra tiếng và ngoáy lỗ tai mình cậu khẽ quát thầm trong bụng " Con đàn bà điên! Nói nhiều không sợ tắt thở chết à!". Lúc này cậu được 10 tuổi thân hình của cậu nhỏ và gầy nhìn vô cậu là dạng người rất dễ bị ăn hiếp.
3 Sau 5 năm học võ trong sự nỗ lực và trong học hành cậu được ông Lôi Duẫn Hạo yêu thương, chỉ bảo không thôi. Xem cậu như một đứa cháu đích tôn mà nuôi dạy khôn lớn.
4 Lan Nhi thấy hôm nay thiếu gia hành động rất lạ, đã vậy còn nói gì mà mấy chuyện này hoang đường, rồi còn gì mà khùng điên? Nàng nghe càng không hiểu nỗi, thiếu gia mình đi theo nhỏ tới lớn nói gì.
5 Sau khi về Vân Chính cảm thấy chua xót mất mác vô cùng, chính bản thân hắn không nhận ra rằng hắn đã rất yêu Nguyệt Minh Lam. Vừa về nhà vừa suy nghĩ, nữ nhân cứ khưng khưng vòng tay hắn làm hắn chán ghét không thôi, dù có yêu thương bao nhiêu Nguyệt Minh Lam cũng không như nữ nhân phiền phức này.
6 - Aaaaaaaa! Không. . . không mẹ ơi. . . này mà là luyện võ sao?
Cậu la toát lên chẳng hiểu nỗi nương cậu làm gì nữa tại sao lại buộc cậu trên hồ treo lơ lửng trên cao còn phía dưới là bầy cá sấu đói khát.
7 'Hiểu lầm' suy nghĩ hai từ này khuôn mặt cậu thoáng cái thả lỏng nhưng vẫn không có vẻ mặt hòa ái, dễ gần như ở nhà mà là khuôn mặt cảnh giác người lạ cùng với sự băng lãnh của cậu tỏa ra bọn nô tì, thái giám đều run sợ và có phần e dè cậu.
8 Ực! Này là sao? có ý gì? Tại sao mắt của hắn nhìn cậu ghê thế ;A; hắn làm cậu sợ. Bản năng mách bảo cậu phải chạy, nếu không chạy cậu sẽ bỏ mạng bởi con người này, lấy can đảm cậu cười gượng nói:
- Haha! Là ta.
9 Trong lúc Nguyệt Minh Lam ngủ say, hắn biến lại hình người đem người mình yêu thương, ôm vào trong lòng ánh mắt nhìn y không chớp. Lồng ngực hắn đau không thôi, phải! Có lẽ rất đau, vì đó giờ hắn không thể hiểu y đang nghĩ gì.
10 Nói xong Nguyệt Minh Lam xin phép phụ thân và nương mình đi về phòng nghỉ ngơi, nói là nghỉ ngơi nhưng cậu lại đang đứng ngoài sân. Cậu bắt đầu nhớ lại bộ pháp Phiêu Miễu, loại võ công này là võ công hỗ trợ cho vô tướng thần công: thông qua quy luật mà chuyển động, đề cao tốc độ bản thân.
11 Người ghi danh thấy võ sĩ này kì lạ không thôi? Đó giờ chưa có ai che tóc và mặt của mình khi lên võ đài cả. Khẽ ghi danh cho cậu xong, thì đến phiên người khác đến, hắn cũng không bận tâm việc của cậu nữa.
12 - Hahaha, hảo cho ngươi mạnh miệng hỏi trẫm. Trẫm có một thắc mắc, ngươi có thể cho trẫm biết không?
- Ân! Đương nhiên là được
Trước mắt thấy y cởi bỏ mặt nạ ra chịu nói chuyện với hắn, làm hắn tâm trạng thoải mái hơn bèn hỏi:
- Tại sao thi đấu ngươi lại cải trang?
Thấy Hàn Vô Kiệt hỏi như thế, cậu khẽ cười nói:
- Cũng không có gì? Chỉ là ta muốn cải trang như thế, chẳng có dụng ý gì hết!
Thấy câu trả lời kia không đầu, không đuôi, hắn chợt nghĩ gì đó rồi mở miệng:
- A! Chẳng lẽ ngươi yêu chú thỏ của mình mà giả trang như thế đi?
Nghe được câu hỏi của Hàn Vô Kiệt cậu khẽ giật mình, bất giác khuôn mặt hơi đỏ vì thẹn, nhớ lại mỗi đêm cậu ôm chú thỏ của mình ngủ, huơ tay chân loạn xạ, cùng khuôn mặt bối rối mà phủ định nói:
- Không có! Không có, ngươi nói bậy.
13 Bỗng nhiên Nguyệt Minh Lam mở mắt, xoay đầu nhìn trái phải trong phòng, phòng này là phòng của hắn!. Nhớ đến lời nói của hắn, bất giác tim cậu đập nhanh hơn không bao giờ hết.
14 Buổi sáng Hàn Vô Kiệt và Nguyệt Minh Lam thức dậy, hắn quăng ánh mắt yêu thương, sủng nịnh mà nhìn Nguyệt Minh Lam cậu, làm cậu nổi một tầng da gà. Sau khi thức dậy dùm qua cơm, bọn họ nhanh chóng thay đồ rồi đi ra khỏi phòng, đi ra ngoài cung chơi đến buổi chiều thì đến chỗ tỷ thí.
15 Nguyệt Minh Lam nhìn hắn, đầu nổi dấu chấm hỏi to, khẽ hỏi hắn:
- Bộ ngươi nóng trong người à?, sao phải cởi áo ra thế?
Nghe y nói vậy, Hàn Vô Kiệt khẽ cắn răng, mặt khốn khổ nói:
- Chẳng phải Lam nhi muốn ăn thịt sao?
- Ân! Đúng là muốn.
16 Nghe được lời hắn nói, cậu bất giác run rẫy do tức giận cùng với sự ghê tởm hắn chạm vào cậu. Đôi mắt cậu bắt đầu đỏ hoe vì bị hắn sờ mó muốn làm nhục cậu, cậu sống đến 20 năm mà chưa từng bị qua vụ này.
17 Thấy Nguyệt Minh Lam khóc nức nở cùng với đau đớn do thuốc gây ra, Hàn Vô Kiệt cũng hết cách. Đành ôn nhu rút nhẹ hai ngón tay ra, ôm chần lấy y vào lòng và nhỏ nhẹ nói
- Lam nhi! Trẫm xin lỗi, có lẽ trẫm gấp gáp khiến Lam nhi đau
- Ân! Không phải tại ngươi đâu Kiệt, chỉ là.
18 Sáng hôm sau Hàn Vô Kiệt lên triều chính, gọi tất cả thần quan của mình lên triều chính bàn việc lập hoàng hậu. Nghe vậy tất cả mọi người xôn xao ầm ĩ lên
- Thừa tướng! Ngài có biết hay không vụ việc hoàng thượng tuyển hoàng hậu? - một Thái sĩ cúi chào và lễ phép hỏi Vân Ương
- À! Việc này ta cũng không biết - thấy có người hỏi ông bèn đáp trả
- Ầy! Vân thừa tướng, ngài có nghĩ hay không việc này hoàng thượng lập phi che mắt thị phi của dân chúng đi? - một quan văn tò mò hỏi thêm Vân Ương
- Ta nghĩ có lẽ là không, vì hoàng thượng mà ta biết không phải dạng ham mê tửu sắc.
19 Suy nghĩ của Hàn Vô Kiệt phải dùng từ bỉ ổi hay đại loạn hơn thế để diễn tả, tại sao à? Vì hắn suy nghĩ rằng, nếu hắn giúp Lam nhi ngược lại Lam nhi phải hôn má để cảm tạ hắn.
20 Đám nô tài khi nghe thấy tiếng giận dữ cuả Hàn Vô Kiệt thì run sợ không thôi, bèn nhanh chân chạy một mạch vào phòng và quỳ xuống hành lễ với Hàn Vô Kiệt
- Hoàng thượng bớt giận! Xin người hãy giữ gìn long thể ạ!
- Ai cho các ngươi vô đây! Lui ra hết cho trẫm, phái binh lính đi tìm Lam nhi.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không, Dị Giới
Số chương: 112