21 Nguyệt Minh Lam thấy đứa bé này rất giống mình lúc nhỏ nên khẽ vuốt đầu an ủi
- Hảo! Đã như vậy thì huynh sẽ chỉ dạy đệ, ngoài ra huynh sẽ chỉ bảo tận tình cho A Cửu.
22 Gia tộc Nguyệt sau khi nghe tin thiếu gia mình chết thì không khỏi khóc thương tâm và còn oán hận đối với gia tộc họ Ngự, bọn họ còn kéo người đến đánh thì bị hoàng thượng ngăn cản và hứa sẽ đòi lại công bằng cho Nguyệt Minh Lam thiếu gia của bọn họ, riêng Ngự A Cửu thì khóc sướt mướt nghe tin thì khóc tiếc thương cho Nguyệt Minh Lam ca ca mà bé coi trọng.
23 Bị lôi đi dưới biết bao nhiêu ánh mắt tò mò của mọi người, Vô Tịch cũng không lên tiếng cũng không phản kháng. Chỉ im lặng để Hàn Vô Kiệt lôi vào ngục tù, trong ngục tù đó âm u kèm theo những sự hận thù của những người tử tù và cùng với những tiếng ai oán vang lên khắp nơi "Oan quá! Huhu.
24 Hoàng cung lúc này cũng như mỗi ngày, tất cả mọi thứ xung quanh rất bận rộn kèm theo tin tức động trời đó là Vân Chính tự tử trong tù. Không riêng vì mọi người tò mò tại sao Vân Chính lại đâm bụng tự tử thì nghe lại lời kể của các cai ngục nói là Vân Chính buồn tình khi nghe Nguyệt Minh Lam chết mà thương tâm khóc từng đêm, sáng ra đã thấy hắn đã tự kết liễu đời mình để đi với y trong đêm hôm qua.
25 Hàn Vô Kiệt lúc này chán nản và hối hận vì một câu hỏi của hắn mà khiến hắn dằn dặt bản thân không thôi. Tại sao lúc đó hắn lại hỏi y như vậy, để rồi y đã rơi lệ rồi vĩnh viễn ra đi trong sự lạnh lẽo đó! Hắn cũng vì hành động thiếu suy nghĩ của một đứa trẻ mà đã hại chết mẫu hậu của mình.
26 Hàn Thiên Quân thấy các thị vệ cung nữ đều là nói hoàng hậu đúng, nên hắn sai người gồng xiềng xích lôi nàng vào ngục tù chờ đến ngày xét xử. Trong ngục tù đó Nhu Nhi vẫn ngày ngày đem cơm nước, hầu hạ cho nàng cùng với khóc thương tâm suốt.
27 - Trẫm hôm nay có việc muốn nhờ các khanh cho ý kiến!
Hàn Vô Kiệt nói xong thì khuôn mặt bình thản mà coi ý kiến của từng người họ. Tuy nhiên ai nấy kinh hoàng khi nghe được câu hỏi đó của y, trên mặt bọn họ đều nổi một tầng mồ hôi lạnh mà thưa với hắn
- Vâng xin hoàng thượng cứ nói, chúng thần xin nghe!
- Được! Thật ra cũng chẳng có gì to lớn.
28 Vô Tịch sau khi ôm tiểu miêu chạy một mạch về, khuôn mặt hí hở mà khoái chí ôm a ôm, dụi a dụi mà lấy mặt mình cọ cọ mặt của Tuyết Nhi. Tuyết Nhi rất rất không hài lòng nên ra mắt cho cậu ba vết cào ngay mặt to và rõ, lúc này khuôn mặt cậu hình than và đơ khi nhìn con tiểu miêu này (=_=).
29 Vô Tịch lâm vào giấc mộng ngủ say, lúc này Vô Tịch bị đánh thức bởi một giọng nói lạ.
- Ngươi tỉnh dậy đi Vô Tịch.
- Ngươi là ai?
Ánh mắt cậu hốt hoảng, giật mình khi có người ở đây lúc này.