141 Đoạn Lĩnh vẫn là muốn tùy tiện đi tìm một con ngựa đến để cưỡi, dù sao hai người cùng cưỡi Bôn Tiêu sẽ khiến Bôn Tiêu quá mệt mỏi, huống hồ Bôn Tiêu đã lớn như vậy vẫn chưa có tực phụ nhi, đầu tiên là theo phụ hoàng xuất sinh nhập tử nhiều năm, hiện tại lại bán mạng cho y và Vũ Độc, Đoạn Lĩnh càng nghĩ càng cảm thấy có lỗi với vị bằng hữu phi nhân này.
142
Dưới tường thành, gió lùa giữa biển cỏ dại tạo thành từng đợt sóng.
Thôn trang phía xa bốc lên khói đặc nghi ngút theo gió cuồn cuộn bốc lên, cả xóm làng bị một bó đuốc thiêu hủy, quân lính người Liêu sau khi phóng hỏa giết người xong liền vứt thi thể của bách tính ra ngoài bờ ruộng.
143
Nấu điểm tâm xong Vũ Độc liền dọn ra phòng lớn, hai người chuẩn bị dùng cơm.
Trong thính đường chẳng biết đã từ lúc nào xuất hiện thêm một người đang ngồi thong dong uống trà, mà đối phương lại chính là Phí Hoành Đức đã lâu không gặp.
144 Vì muốn nương đợt lũ cuối cùng của mùa thu vận chuyển gỗ, bọn họ đi dọc theo đoạn sông khúc chiết phía bắc Nghiệp thành, lựa chọn một khu vực thích hợp đón hàng.
145
“Ta trước đây thường ra bờ sông chơi đùa. ” Đoạn Lĩnh quay đầu lại nói với Vũ Độc.
Ánh mắt của Vũ Độc tuần qua một vòng không gian, nói: “Ta đến cầm cương, ngươi chỉ cần nói nơi muốn đi.
146 Mặt trời ló dạng, đêm qua vội vã thoáng nhìn làm Đoạn Lĩnh không xem được quá chân thật, hôm nay mới xem như nhận rõ cảnh sắc Nhữ Nam —— cây cầu đá ngày xưa vắt qua dòng sông hiện tại nom như xương trắng, ven đường khắp nơi đều là phế tích đổ nát, giấy vụn lá khô lả lướt theo gió cuốn, quạ đen tụ tập sau viện phát ra tiếng kêu càn rỡ.
147
Vũ Độc nói: “Việc ngày hôm qua vừa nói, hôm nay cư nhiên thành sự thật. ” Nói xong lại nở nụ cười.
Đoạn Lĩnh nhớ đến những lời đêm qua Vũ Độc đã nói, hắn muốn gặp y khi còn là hài tử, sau đó mang y về nhà nuôi lớn.
148
“Động thủ đi. ” Thương Lưu Quân nói.
Vũ Độc lắc vài cái thoát khỏi dây thừng, Đoạn Lĩnh hoạt động hai tay, ngay sau đó Thương Lưu Quân lại cắt đứt vài sợi dây trói, phóng xuất tù binh.
149 Cuối thu khí sảng, diễm dương cao chiếu, Đoạn Lĩnh ngồi bên bờ sông tựa vào lòng Vũ Độc thiêm thiếp ngủ, bên ngoài đại quân vây thành, bên trong lại là một mảnh không khí an tường bình hòa.
150
Gia Luật Tông Chân! Người này vì sao lại xuất hiện trong Lạc Nhạn thành?!
“Ngươi nhận thức hắn?” Vũ Độc hỏi.
“Ta…” Đoạn Lĩnh trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao, bên ngoài lại có người giết đến, Vũ Độc rút kiếm giết hai gã Nguyên quân, trên đường chém giết loạn xạ.
151
“Vậy ta phải thủ ở chỗ này. ” Đoạn Lĩnh vội nói, “Miễn cho lão rời đi. ”
“Mang theo lão cùng đi?” Vũ Độc còn nói, “Ta cõng lão trở về.
152
“Lại là Hàn Duy Dung?!” Đoạn Lĩnh cau mày nói.
Gia Luật Tông Chân đáp: “Một tháng trước, ta bí mật đi Tây Lương, ở khu vực biên giới định ngày hẹn Hách Liên Bác trao đổi cơ mật, lại vô ý tiết lộ phong thanh, bị thủ hạ bán đứng.
153
“Ta…” Đoạn Lĩnh trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói từ đâu mới tốt.
“Ngươi đã cùng hắn đã giao thủ rồi, không phải sao?” Gia Luật Tông Chân nói, “Còn cho hắn một quyền nặng nề mà vô cùng xinh đẹp, ta nghĩ lần thảm bại bên ngoài Nghiệp thành kia có thể hắn sẽ nhớ kỹ cả đời.
154 Mây đen đè nặng, cuồng phong gào thét, trong thành từng đợt hoa tuyết nhỏ vụn tung bay, trận tuyết đầu tiên năm nay dù là phía nam hay bắc Trường Thành đều đến sớm, thậm chí có rất nhiều bách tính còn chưa chuẩn bị tốt để bắt đầu mùa đông.
155
“Việc ta biết đến. ” Đoạn Lĩnh nói, “Cũng không nhiều hơn các vị ở đây bao nhiêu, chẳng lẽ Ô Lạc Hầu Mục đại nhân đến đây là vì giết A Mộc Cổ? “
Đoạn Lĩnh nói một câu, dễ dàng ném củ khoai phỏng tay này trở lại, Trịnh Ngạn tủm tỉm nở nụ cười.
156
“Ngươi xác định hữu hiệu?” Thương Lưu Quân nói.
“Chỉ cần uống thuốc này. ” Vũ Độc nói, “Một khi vận khí nội tức sẽ hỗn loạn, khiến y tạm thời không có cách động võ, thẳng đến khi uống được giải dược mới thôi.
157
“Ngươi nhận thức Liêu đế??”
Lúc ăn cơm bỗng nhiên Thương Lưu Quân hỏi một câu như vậy.
“Trước đó không biết. ” Đoạn Lĩnh đang nghĩ xem phải phối hợp với Vũ Độc như thế nào mới đẩy lùi được năm vạn quân Nguyên bên ngoài, có chút không yên lòng nói, “Gần đây mới quen nhau.
158
“Thích khách năm đó ở Thượng kinh, ngươi đã có đầu mối gì chưa?” Đoạn Lĩnh lại hỏi.
Y đã biết là Lang Tuấn Hiệp rồi, thế nhưng lại loáng thoáng cảm thấy việc này không đơn giản, nếu Lang Tuấn Hiệp đã không nói y chỉ có thể thử xem Tông Chân có rõ ràng hay không.
159
Trịnh Ngạn nhìn ra Đoạn Lĩnh đang do dự, một lát sau lại nói: “Ngươi muốn giết hắn?”
Đoạn Lĩnh lại càng hoảng sợ, lập tức đáp: “Giết y để làm gì? Tương lai còn phải đối chất trước công đình, không có y làm sao được.
160
Tiếng kêu gào từ phía xa xa truyền đến, đội ngũ ở cửa nam đã xuất động chính diện giao chiến cùng Nguyên quân.
Lính truyền tin dọc theo tường thành vọt tới, giơ cao cây đuốc chạy về phía cửa đông!
Ngay khi cửa đông mở ra, đội binh mã đầu tiên lập tức xông ra ngoài.