101 Đoạn Lĩnh đã từng nghe Mục Khánh đề cập đến, trước khi Thương Lưu Quân động thủ giết người nhất định phải tháo khăn che mặt xuống, sau đó nói đủ ba câu, câu đầu tiên “Xin chào”, câu thứ hai “Ta là Thương Lưu Quân”, câu thứ ba “Ta là tới giết ngươi”, sau đó mới chịu động thủ.
102
“Chữ này phải đọc thế nào?” Thương Lưu Quân hỏi Đoạn Lĩnh.
Đoạn Lĩnh cùng Mục Khánh tiến đến giả vờ dạy Thương Lưu Quân nhận chữ, ba người chăm chú mật thiết nghiên cứu chưa được bao lâu Vũ Độc đã nắm lấy cổ áo Đoạn Lĩnh lôi y về chỗ.
103 Vừa đến đầu xuân, một đợt lá khô cuối cùng trong Hoàng cung Giang Châu theo gió rời cành, từng chiếc lá vàng ươm xơ xác bị gió thổi tung lên, rơi xuống đầy đất.
104 Đoạn Lĩnh không biết loại tâm tình này là do mùa xuân náo loạn, chỉ cảm thấy trong ngực có một cổ dục vọng được cảm nhận vô cùng sinh động đang tả xung hữu đột không tìm được nơi phát tiết.
105 Sâu trong ngõ hẻm, Vũ Độc tiếp nhận phần danh mục lễ vật cuối cùng do Ảnh đội đưa đến, lại đối chiếu với danh sách của Thương Lưu Quân, tổng cộng có bảy tên quan viên.
106
“Giải dược! Nhanh tìm giải dược!”
Đến lúc này bọn họ đã không dùng loại ngôn ngữ cổ quái kia nói chuyện nữa mà sửa thành dùng tiếng Hán.
107 “Là hai phong mật thư do Bố Nhi Xích Kim Bạt Đô và Oa Khoát Đài viết cho bọn hắn. ” Đoạn Lĩnh đáp, lại đem thư đưa cho Thương Lưu Quân, nói: “Ngươi cầm trình cho Mục tướng gia đi.
108
Vào đêm, bốn bề đều là một mảnh đen kịt, duy chỉ có một ngọn đèn bão được chong ngay trước bến tàu, lay động theo gió.
Nước sông một đợt tiếp một đợt vuốt ve bờ đất, Lang Tuấn Hiệp và Trịnh Ngạn đều ẩn thân sau bãi đá, gắt gao nhìn về phía lối vào.
109 Lang Tuấn Hiệp trong bóng đêm tung người lên ngựa, dưới ánh mắt dõi theo của đám người vội vã rời đi. Trong số bốn người chỉ có Trịnh Ngạn là chật vật nhất, rõ ràng đây không phải là chuyện của hắn, hắn lại chạy vội cả đêm, vừa phải bơi lội lại vừa bị thương, còn phải nhảy xuống sông tận hai lần.
110 Lúc Đoạn Lĩnh mở mắt ra lần nữa thì đã hừng đông, ngày hôm qua có quá nhiều việc xảy ra khiến y gần như kiệt sức, đợi đến lúc tỉnh lại nhìn thấy Vũ Độc đang ngủ ở bên cạnh khiến y phi thường an tâm.
111 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đoạn Lĩnh vừa đến phòng của Mục Khánh, còn chưa ngồi xuống nói được mấy câu đã bị kêu trở về, lần này Trương Sính tự mình ra ngoài bảo Vũ Độc không cần vào trong, chỉ để lại hai người Mục Khoáng Đạt và Đoạn Lĩnh đóng cửa nói chuyện.
112 Phía sau tượng đá là một thiên thê[1] dẫn đến đài cao trên đỉnh núi, phía sau đài cao lại là một dãy lầu các lâu ngày không được tu sửa, gạch đá vỡ vụn ngổn ngang.
113 Trong sát na, gian sài phòng u ám của Đoàn gia, sông Hoàng Hà ngày tuyết đóng băng, thời khắc đen tối ở Thượng kinh, trận chiến rung chuyển đất trời trong sơn cốc, một đêm hốt hoảng lẫn trốn, ngày đông giá rét tại Lạc thành, cái chết của Phụ hoàng….
114
Thái Diêm không nói lời nào, lát sau Phùng Đạc mới cất tiếng: “Tưởng trừ khử người này kỳ thực không dễ. ”
“Hử. ” Thái Diêm lúc này mới hài lòng gật đầu, hỏi, “Vì sao không dễ?”
Phùng Đạc đáp: “Trước hết phải nghĩ cách phân tách Vũ Độc, không cho hai người bọn họ cùng nhau mới có cơ hội.
115 Đoạn Lĩnh bước thẳng vào phòng thu dọn đồ đạc, may mà phần lớn dược vật quý giá đều được sắp xếp ở phía trên nên không bị hư hại gì. Vũ Độc ở bên ngoài gọi một tiếng nói muốn vào cung, bảo y đến chỗ Thương Lưu Quân nghỉ ngơi.
116 Sau khi Thái Diêm cáo lui, Mục Khoáng Đạt cũng lập tức lui xuống. Bên trong ngự thư phòng một mảnh yên tĩnh, chỉ còn lại Vũ Độc, Lý Diễn Thu và Trịnh Ngạn.
117
Đoạn Lĩnh ăn no rồi liền đem chiếc đũa đặt đoan chánh vào trong hộp thức ăn, lại đậy nắp gọn gàng.
“Nấu cơm như viết văn. ” Trịnh Ngạn đứng ngoài cửa tựa như lơ đãng nói, “Cần phải đặt sự chú ý vào nguyên liệu chứ không phải chỉ chăm chăm mùi vị, có đôi khi còn phải thăm dò xuất thân thực khách, quan sát tính cách của hắn mới có thể phỏng đoán khẩu vị.
118
Ngày hôm nay thật sự là dài dằng dặc, sáng sớm vừa nhập thành, chạng vạng lại vào cung, đến đêm thì làm bài thi. Bất tri bất giác đã đến canh tư.
Lý Diễn Thu càng là uể oải, lúc lâm triều y phải cùng đám quan lại đấu trí đấu dũng, bãi triều lại chịu giằng co trọn một ngày đêm, mệt mỏi dựa vào bình phong, những người có mặt liền an tĩnh ngậm miệng, ai cũng không dám lên tiếng.
119
Nhìn thấy bách tính bị kẹt ở chỗ cao không vào được thành, Vũ Độc liền đưa cây sào qua cho bọn họ trèo lên thuyền, thuận tiện chở đi.
Bọn họ di chuyển từ thành môn vào những ngõ hẹp, Đoạn Lĩnh không ngừng hướng về hai bên hô to: “Có ai không? Phát chẩn đây”
Trong một ngõ nhỏ có thanh âm già nua kêu gọi, Đoạn Lĩnh hướng thuyền vào thì thấy là một lão phụ nhân đang ngồi tại sân phơi trên lầu hai, khu vực này cũng đã coi như vùng khá thấp của Giang Châu, nước đã ngập quá lầu hai, chỉ còn dư lại một khoảnh sàn nhà nhỏ hẹp.
120 Lúc bọn họ về đến nhà nước đã rút khỏi viện tử, để lại cả mặt đất tràn đầy hỗn loạn. Đoạn Lĩnh đặt tên sĩ binh kia lên cái ải tháp Vũ Độc thường ngồi, trước hết giúp đối phương châm cứu rồi mới ra tay phối dược, tìm cách giúp gã hạ sốt.