41 Bộ dạng hiện tại của Đoạn Lĩnh giống như một hiệp khách hoang dã, trên thắt lưng giắt một thanh chủy thủ ngắn, treo trên ngang eo là một túi thuốc nhỏ, quần áo vật dụng đều được gói vào một túi hành trang quàng qua vai, buộc chặt lên người.
42
Đêm khuya, mã xa dừng ở bên ngoài cung, một gã thị vệ vén mành lên để Thái Diêm xuống xe.
“Điện hạ. ”
Thái Diêm vừa đi vừa giắt ngọc bội vào thắt lưng, nghe thị vệ kia thấp giọng bẩm báo: “Ô Lạc Hầu Mục đánh xe đến ven sông, ném cổ thi thể kia xuống nước.
43 Mục Khoáng Đạt là đang pha trà, Thương Lưu Quân lại ngồi bên cạnh dùng bữa trưa, trên cái bàn thấp còn bày tấm khăn che mặt của hắn, hình xăm đường nét phân minh, vừa ăn vừa chằm chằm nhìn Vũ Độc.
44 Vũ Độc lại cho Đoạn Lĩnh một chén cơm, mỗi ngày hai bữa, để y bưng chén ngồi ăn ngoài cửa viện. Đoạn Lĩnh tự mình ăn tự mình rửa chén đũa, Vũ Độc cảm thấy giống như nuôi một con chó vậy, cũng rất thú vị, hắn có hôm còn đi đến phòng củi nhìn một chút, thấy bên trong dọn dẹp rất chỉnh tề, còn đặt chén đũa gọn gàng.
45 Lúc Vũ Độc trở về đã thấy Đoạn Lĩnh quỳ trước bàn chế thuốc của mình, đem tất cả thuốc bột đều nuốt vào một lần, lại đem dược hoàn cho hết vào miệng, với lấy chung trà nguội trên bàn uống xuống.
46 Đoạn Lĩnh thấy đó là phối phương của thuốc độc, cũng không biết là cho ai, chỉ có thể thuận theo bốc thuốc phối dược. Những việc này lúc Đoạn Lĩnh còn ở Lạc Nhạn thành đã làm đến thuần thục gọn gàng, thế nhưng cách dùng dược của Vũ Độc đúng là có một phong cách riêng, đại hàn cùng đại nhiệt đều phục chung trong một toa, còn có thật nhiều loại độc ẩn tính.
47 Nhân cơ hội ra ngoài này hỏi thăm tin tức? Thế nhưng lần đầu tiên ra ngoài đã làm như vậy, chỉ sợ sẽ khiến cho Vũ Độc cảnh giác, vạn nhất bị hoài nghi gì đó thì nguy rồi.
48 Đến tối thì Vũ Độc bước đến gần kệ, kiểm tra cái tráp và kiếm của mình. Đoạn Lĩnh nằm ở một góc tường ngủ say, nghe được động tĩnh thì hơi nghiêng người nhìn qua, thấy Vũ Độc đang hướng lưng về phía mình, mở tráp lấy ra một thứ gì đó, bước đến ngoài cửa, ngồi xuống.
49
Đoạn Lĩnh cất phần tiền thưởng kia vào ngực, trước hết ra chợ mua một ít rượu và thức ăn về, còn cắt thêm mấy đồng thịt xá xíu, lúc về đến viện tử liền nghe Vũ Độc hỏi: “Vì sao đến giờ mới về?”
“Đi nghe đọc sách, có chút mải mê quên thời gian.
50 Chiều nay đã không cần ăn bánh nướng nữa, người của phủ Thừa tướng đã đưa cơm đến, thậm chí so với ngày thường còn phải phong phú hơn, ngoài ra có thêm một bình rượu nhỏ.
51 Đoạn Lĩnh vẫn như trước đây, vừa về đến viện tử liền chuẩn bị bày bàn ăn, ngày hôm nay y được ban thưởng không ít, mà biểu tình của Vũ Độc vẫn là nhàm chán nhìn như trước.
52 Trong phủ Thừa tướng người hầu đông đảo, bình thường Mục Khoáng Đạt muốn viết một phong tấu chương tự nhiên có người chuẩn bị sẵn bút mực. Thế nhưng hiện tại đêm cũng đã khuya, Mục Khoáng Đạt không quá muốn gọi thư đồng, hơn nữa Đoạn Lĩnh cũng đã nghe được khá nhiều, khiến y hầu hạ cũng coi như không ngại.
53 Đoạn Lĩnh dựa vào trên bàn, các cô nương nhìn y một hồi, y lại khoát khoát tay thành khẩn nói: “Thỉnh các tỷ tỷ về đi, để tiểu đệ nghỉ ngơi một lát.
54 “… Duy chỉ có một chén rượu nhạt thay cho tâm ý của bổn cung. ” Thái Diêm lại kính Vũ Độc chén rượu thứ hai, Vũ Độc cũng không nói gì, trầm mặc uống cạn.
55
Đoạn Lĩnh có muốn tránh cũng không thể tránh được, trên đường treo đầy đèn lồng, ánh sáng rọi vào gương mặt của y rõ ràng, trọn vẹn.
Lang Tuấn Hiệp nhìn Đoạn Lĩnh, ánh mắt cực kỳ phức tạp, chỉ là thứ tình cảm lộ ra đó Đoạn Lĩnh đã không còn tâm tư mà dò xét.
56
Sáng sớm, mưa đã tạnh tự lúc nào, Đoạn Lĩnh mang theo cái đầu bừa bộn vô vàn ý niệm, trằn trọc lăn lộn, bình an thuận lợi sống đến hừng đông.
Tất cả những biến cố tối qua tựa như một hồi phù du đại mộng, y bắt đầu tự hỏi tiếp theo cần phải làm thế nào mới bảo đảm được an toàn của mình.
57
Quay về tiểu viện.
“Ngươi cho đây là đi chơi sao?” Vũ Độc cau mày nói.
“Ta nghĩ muốn cùng đi với ngươi. ” Đoạn Lĩnh lập tức nói, “Trừ ở bên cạnh ngươi, chỗ nào ta cũng không muốn đi.
58 Lúc tia nắng ban mai đầu tiên chiếu xuống đại địa, cũng là lúc Lang Tuấn Hiệp vội vàng rời khỏi hoàng cung, trên người mặc một bộ áo vải màu nâu tựa như dân chúng tầm thường, trà trộn vào trong thị tứ.
59
Đoạn Lĩnh cảm giác được Vũ Độc còn có lời muốn nói nhưng lại trầm mặc, y vẫn còn muốn biết nhiều hơn liền lên tiếng dò hỏi: “Triệu tướng quân chết như thế nào?”
Vũ Độc tựa vào giường nhỏ, có chút tẻ nhạt nhìn về phía mặt trời chiều bên ngoài, nói: “Tạo phản bất thành bị Tiên đế đánh bại, cuối cùng là do Thương Lưu Quân kết liễu hắn.
60
Phía chân trời mơ hồ truyền đến tiếng sấm chớp vang rền, Vũ Độc về phòng lại thấy Đoạn Lĩnh đã nằm trên giường, mắt vẫn mở to nhìn về phía mình.
“Còn chưa ngủ?” Vũ Độc hỏi.