61 Lúc hai người chạy qua chỗ khi nãy dừng mã xa, Đoạn Lĩnh còn dừng lại thăm dò mạch đập của phu xe, may mà vẫn còn hô hấp chỉ là đã hôn mê. Đoạn Lĩnh kéo phu xe đến gốc cây dàn xếp xong, Vũ Độc cũng đã chạy đến một phía khác tra xét.
62
Thích khách bị đánh rơi xuống cũng cực kỳ chật vật, lập tức xoay người đứng lên.
“Mau dừng tay lại ——!”
Đoạn Lĩnh từ xa nhìn thấy quan binh lao tới liền vội nói: “Đừng đánh! Trở về!”
Vũ Độc vẫn nhìn chằm chằm vào thích khách kia, mà đối phương cũng không lập tức chạy trốn, thẳng đến khi quan binh đã đứng chiếm hết con đường, lại có một người trung niên xông ra hô to: “Tiểu thư! Tiểu thư!”
Thiếu nữ vừa này được Đoạn Lĩnh cứu mới bất chợt khôi phục từ trong kinh hách, gào to một tiếng lao về phía người trung niên.
63 Đồng Quan là địa danh ở phía bắc ngạn Hoàng Hà, tựa núi nhìn sông, địa thế hình thành một quan ải tự nhiên địa hình hiểm yếu, trải qua nghìn năm kiến thiết đã nghiễm nhiên trở thành tây bắc đệ nhất thành thị, cũng là cửa ải quan trọng kềm chế Tây Lương.
64
Trong phòng trầm mặc một hồi, Biên Lệnh Bạch tựa hồ đang suy nghĩ gì đó không ngừng liếc về phía Đoạn Lĩnh, cuối cùng vẫn là Đoạn Lĩnh lên tiếng phá vỡ tràng diện xấu hổ này, “Lúc nào thành hôn?”
“Khoảng tháng bảy.
65 Nhưng mà hai người vừa mới ngoặc qua hành lang đã thấy trước mặt có một người đứng chờ —— Hạ Lan Yết. Trong lòng Đoạn Lĩnh cả kinh, Vũ Độc liền đè vai y lại, cổ tay thoáng chuyển kéo y ra sau lưng mình.
66 Phí Hoành Đức dọc theo triền đất đi xuống dưới, Đoạn Lĩnh muốn đi theo lại bị đối phương xua tay ngăn cản, y liền ngồi trên mỏm đá chờ đợi, Vũ Độc đứng sau lưng đưa bình nước đến cho y thấm giọng.
67
“Có họa ảnh sao?” Biên Lệnh Bạch hỏi.
“Ta. . ta vẽ… cho ngươi. ” Hách Mặc đáp.
Ba trăm dật hoàng kim, cho dù phải đào sâu ba thước, đem toàn bộ lãnh thổ của Đại Trần lật ngược lên một lần, Biên Lệnh Bạch cũng phải tìm ra người này! Vì thế song phương liền nhanh chóng thương nghị chi tiết, Hách Mặc cũng đáp ứng đưa ra tranh vẽ, hiện tại liền tạm trở về nghỉ ngơi.
68
Sau khi lượt hát thứ hai kết thúc, trên đầu tường có chút tĩnh lặng.
Ngay tiếp đó là một đợt thanh âm dây đàn run rẩy, tựa như có người đang thử âm, rồi lại có một giọng hát trầm ấm du dương bắt đầu ngâm xướng.
69
“Chờ ta một chút, Vũ Độc!” Đoạn Lĩnh chạy xuyên qua hành lang đuổi theo Vũ Độc.
“Vũ…” Đoạn Lĩnh vẫn chưa dứt lời, Vũ Độc đột nhiên xoay người rút kiếm.
70 Vũ Độc liếc nhìn mấy thỏi vàng, một thỏi hai lượng, trên đĩa có ba mươi sáu thỏi, tương đương bảy mươi hai lượng vàng ròng, hai khối Thanh kim thạch đều lớn cỡ nửa lòng bàn tay.
71
Đêm khuya.
Vũ Độc một thân hắc y lẻn vào thư phòng của Biên Lệnh Bạch, trên tay mang bao tay tàm ti bắt đầu lục lọi trên kệ công văn bám đầy bụi bặm, cố hết sức để không lưu lại dấu tay nào.
72
“Mau trở về!” Đoạn Lĩnh ôm riết lấy hắc y nhân, hắc y nhân lại vòng tay qua eo y, kéo y vượt qua một đạo rồi một đạo tường chắn.
Ngay sau đó cả hai lại gặp phải tập kích, hai cây chủy thủ từ xa lao đến, hắc y nhân nghiêng người né tránh.
73
“Ngủ ngủ ngủ. ” Vũ Độc vẻ mặt buồn bực leo lên giường.
Đoạn Lĩnh thấy vậy cũng yên tâm hơn, nhỏ giọng thủ thỉ bên tai Vũ Độc: “Kế tiếp nên làm sao bây giờ?”
Vũ Độc lại không muốn nghe y dong dài thêm, trở mình dùng lưng đối diện với Đoạn Lĩnh.
74 Hiện tại chỉ có Vũ Độc là có thể hoàn thành nhiệm vụ này, thế nhưng y phải giao phó với Biên Lệnh Bạch thế nào đây? Dù sao một người đột nhiên rời đi như vậy có nói thế nào cũng không thông, cuối cùng vẫn phải để Vũ Độc tự mình nghĩ biện pháp, còn Đoạn Lĩnh thì trước hết phải viết xong tín hàm cái đã.
75
Hoàng hôn, độc đạo Đồng Quan.
Vũ Độc thúc ngựa phi nhanh qua sơn đạo tiến nhập bình nguyên.
“Giá!”
Ra roi thúc ngựa một đường tuyệt trần, đường về Tây Xuyên xa xôi cách trở, nếu hắn một mực không màng gian khổ trở về, một đường không chướng ngại mà nói, chưa đến ba ngày đã có thể trở lại Đồng Quan.
76
Vũ Độc đứng ở trong viện, thong thả rút trường kiếm ra.
“Thương Lưu Quân. ” Vũ Độc lạnh lùng nói, “Lão tử có việc gấp, đừng ép ta động thủ.
77 Đêm khuya Tây Xuyên, quần tinh ló dạng, trong thành một mảnh hắc ám, nơi này sau khi dời đô liền giống như một tòa tử thành, cố đô to lớn nghìn năm trước theo sự xuôi nam của người Liêu mà nghênh đón thời kỳ phồn hoa hưng thịnh nhất trong lịch sử của mình, thế nhưng sau khi tân đế đăng cơ một năm lại triệt để yên tĩnh xuống, chờ đợi lần tỏa sáng tiếp theo của mình.
78
“Tiểu thư có gặp Hách… Hách Mặc không?” Đoạn Lĩnh hỏi Diêu Tĩnh.
Diêu Tĩnh nói: “Công tử không phải đã ra ngoài làm việc rồi sao?”
Đoạn Lĩnh nghe vậy liền biết, quả nhiên giống như những gì mình đã đoán, lại hỏi: “Là thúc thúc ta nói?”
Diêu Tĩnh kinh ngạc nhìn Đoạn Lĩnh tật đầu, Đoạn Lĩnh lại hỏi: “Hắn nói ta đã đi đâu?”
Diêu Tĩnh nhíu mày, Đoạn Lĩnh liếc nhìn qua gương liền thấy bộ dạng lôi thôi lếch thếch của mình, liền biết đối phương đã sinh lòng hoài nghi.
79 Hách Liên Bác đưa phần lương khô của mình cho Đoạn Lĩnh, Thường Nhạc Quan thấy đã tìm được người muốn tìm rồi liền phân phó thủ hạ bắt đầu tuần tra nhằm tránh bị phát hiện.
80 Đoạn Lĩnh dẫn Hách Liên Bác và đám hộ vệ tiến vào sơn lâm, tìm được con đường hôm trước mình đã đi qua tiến vào trong động khẩu, sau đó là một đoạn hành trình dài trong lối mòn tối tăm.