21 Con hẻm Khoan Trách khắp nơi đều là kiến trúc cổ kính, gạch vuông ngói xanh, góc thềm không cao, khiến người ta có cảm giác gần gũi. Hẻm nhỏ tĩnh mịch, bên đường là từng cửa hàng, nhà hàng, quán trà, tiệm ăn vặt, tơ lụa, đặc sản, hàng mỹ nghệ, sách đẹp đẽ và tinh xảo; từ trong ra ngoài đều mang phong cách cổ xưa, cho dù là trên quầy hàng trong tiệm tơ lụa cũng sẽ bày một chồng đĩa gốm sứ màu trắng thuần, bên trong đựng nước trong, thả cánh hoa hồng cho trôi lững lờ ở đó.
22 Tần Cáp chẳng còn lòng dạ nào đi dạo nữa nên về thẳng nhà, ừ thì… là nhà của sữa đậu. Chờ đến khi ngồi xuống, bình tĩnh lại thì bắt đầu hối hận. Hắn không nên nổi cáu với Mộc Tử Duy.
23 “Chú nói chú thích Quan Chước?” Mặt Tần Cáp vì khiếp sợ mà hơi vặn vẹo. “Ừ. Quan Chước rất tốt, tôi muốn ở bên hắn, nếu thích hắn là có thể ở bên hắn chứ?” Vẻ mặt Mộc Tử Duy rất nghiêm túc, chẳng hề giống đang nói đùa.
24 Quan Tiểu Cẩn không nhìn sai, đúng là Mộc Tử Duy đã trở nên là lạ. Chỉ cần nhìn cái bàn bày thức ăn trước mắt là có thể nhìn ra được. Gà xắt hạt lựu xào cay, tôm bóc vỏ xào lòng đỏ trứng, sườn xào chua ngọt, cà pháo kho cá, canh cá trích nấu trứng sữa….
25 Cuối cùng, Quan Tiểu Cẩn đồng ý với Mộc Tử Duy, không nói chuyện này với Quan Chước. Cô vốn đang suy nghĩ: nếu lúc anh hai hỏi cô thì cô phải lấy lý do gì cho có lệ đây? Kết quả, có người ấn chuông cửa, cô đi mở cửa, vừa mở cửa ra, cô lập tức quên sạch lý do ấy.
26 Đời này Quan Tiểu Cẩn mới làm chuyện mai mối lần đầu, cũng hoàn toàn không nên ra tay thế nào. Trực tiếp nói với anh hai… Cô không dám. Một là đã nhận lời giữ bí mật cho tiểu ngốc thụ; hai là sợ anh hai phản cảm, biết rồi sau này sẽ giữ khoảng cách với tiểu ngốc thụ.
27 X dược là một loại thuốc tốt cần thiết trong việc hành tẩu giang hồ, giết người cướp của, trong các loại văn như đam mỹ, ngôn tình, hiện đại văn, cổ phong văn, huyền huyễn văn, tìm kiếm cái lạ văn (@@ có sao)…Nếu như bạn thích đọc tiểu thuyết, đặc biệt là tiểu thuyết đam mỹ, bạn sẽ nghĩ X dược là một trong những món đồ dùng sinh hoạt phổ biến đến nỗi không thể phổ biến hơn được, ra khỏi cửa, thắt lưng vừa vẹo đều có thể kiếm về được.
28 “Quan Chước… tôi khó chịu…” Mộc Tử Duy bị hơi nóng và xao động tự dưng từ đâu kéo tới làm thần chí bắt đầu mơ màng. Nhưng cậu cũng không ngốc, hiểu rõ ‘thứ’ phía dưới của mình bình thường hay im lặng, giờ đã ‘dựng’ lên sinh long hoạt hổ là xảy ra chuyện gì.
29 Cúi đầu vì một người, dốc sức cố gắng vì người ấy…. Loại chuyện khẩu giao này, cho dù đối phương cam tâm tình nguyện, vẫn sẽ mang theo sắc thái ti tiện.
30 “Hả?!!! Ý chú là lúc anh gọi cho chú là lúc chú đang tỏ tình ý hả?”“Ừ. ” Sắc mặt Mộc Tử Duy thực sự không thể nói là đẹp. “Tôi nghĩ tôi nói thêm mấy câu nữa, nói không chừng Quan Chước sẽ đồng ý rồi.
31 Rõ ràng chuyện đã quyết định, một khi xảy ra trước mặt cũng sẽ trở nên không xác định. “Trời mưa rồi. ” Mộc Tử Duy nhìn từng vệt nước mưa chảy xuôi xuống cửa sổ.
32 “Quan Chước. ” Mộc Tử Duy từ cửa ló đầu ra. “Em không có quần áo. ”“Hử?” Quan Chước đi qua, Mộc Tử Duy lại đóng cửa lại, qua một lúc lại hé cửa ra, nghiêng đầu hé mắt: “Ừm thì… em không có quần áo để thay.
33 Lúc xâm xẩm tối, hai người mới về đến nhà. Làm cơm, ăn cơm, rửa bát, rõ ràng là những việc quá đỗi bình thường, hôm nay sao mà hạnh phúc thế. Trước đây chẳng hề phát hiện, cuộc sống như vậy của bọn họ cũng chẳng khác mấy so với đôi vợ chồng bình thường.
34 Mộc Tử Duy mặc áo sơ mi của Quan Chước, khoanh chân ngồi trên giường. Trong phòng tắm, tiếng nước rào rào truyền ra, là Quan Chước đang tắm. Mộc Tử Duy nghĩ đến mặt Quan Chước, bất giác bắt đầu cười khúc khích.
35 Giấc này Mộc Tử Duy cũng ngủ không ngon. Có lúc như đang nằm mơ, có lúc lại như tỉnh, mơ mơ màng màng, cái gì cũng không rõ. Chỉ nhớ có một bàn tay to khiến lòng người an tâm, một cơ thể với nhiệt độ ấm áp.
36 Quan Tiểu Cẩn buổi chiều thì về nhà, về rồi khóc một trận. Khóc vì anh trai thân yêu của cô đã vứt đống manga đi rồi. “Hức hức hức… anh sao có thể làm vậy… em nhờ bạn học cấp 3 du học ở Nhật mua bản gốc cho đấy biết không… Sao anh có thể vứt của em…”“Đều là những thứ vớ vẩn.
37 Tần Cáp tựa như người mất hồn, Mộc Tử Duy cố sức kéo cũng không kéo hắn đứng lên được. Nhưng để mặc hắn ngồi dưới đất như thế này cũng không được. “Làm gì với hắn bây giờ?” Quan Chước nhìn con người bộ dạng chán chường này, hỏi Mộc Tử Duy.
38 “Muốn!” Lần đầu tiên giọng Mộc Tử Duy có phần xao động. Quan Chước ôm cậu, nhẹ nhàng hôn lên mặt cậu, nói: “Sẽ nói hết cho em. ”Mộc Tử Duy vừa nghĩ đến mình lập tức có thể hiểu được quá khứ của Quan Chước là hít thở cũng gấp hơn.
39 Mộc Tử Duy chưa từng nói qua với ai, mơ ước lớn nhất của cậu là cùng người mình yêu mở một nhà hàng, mỗi ngày nhìn khách hàng quen thuộc hài lòng ăn thức ăn cậu làm.
40 PN: Tác giả đã dừng viết văn được một khoảng thời gian rồi nên không nhớ được nội dung cho lắm, bả viết một phiên ngoại nho nhỏ để lấy hứng. PN này kể về thời gian hơn một năm sau đó.