61 Một người làm anh thấy em gái mình nắm tay người con trai khác sẽ có phản ứng gì?Quan Tiểu Cẩn không rõ lắm. Tuy trước đó cô đã từng yêu, nhưng cũng chẳng phải trải nghiệm tốt đẹp gì.
62 Lăng Mị đã nhận ra, anh hắn rất vui. Vui vẻ đến mức ngay cả cà rốt bình thường không hề dính miệng hôm nay cũng ăn. Sau đó, lập tức phun ra. “Tần Cáp làm cái này rõ ràng ăn rất ngon.
63 “Ắt ─── xì!” Quan Tiểu Cẩn hắt xì một cái, thanh âm vang dội. Mọi người trong bàn ăn dừng đũa lại, nhìn cô. “Cô, lúc cô hắt xì không thể hắt vào bàn cơm!” Quan Quan phụng phịu, nói rất hợp lý.
64 Quan Tiểu Cẩn bởi vì bị sốt nên mơ mơ hồ hồ, thậm chí không thấy được sắc mặt hiện giờ của Lăng Mị xấu thế nào. Lúc vừa mới hiểu ra ý nghĩa trong lời Lăng Mị nói, trái tim Quan Tiểu Cẩn cũng thình thịch đôi lát.
65 Quan Chước đang dạy Mộc Tử Duy làm món bò bít tết sốt rượu vang. Buổi sáng trong quán thường nhàn rỗi, Mộc Tử Duy sẽ nhờ Quan Chước dạy cậu cách làm đồ ăn nước Pháp.
66 『Xin chào, số điện thoại ngài gọi hiện đang tắt máy. The number you have dailed … 』. Quan Tiểu Cẩn tức muốn ném di động. Tên tiểu yêu tinh Tần Cáp này lại muốn tìm đường chết rồi, gửi tin nhắn không nhắn lại, gọi điện không nhận, hiện giờ thì tắt luôn má.
67 Lăng Mị bị Quan Tiểu Cẩn dắt đi về phía trước. Dưới ánh đèn đường màu vàng quất ấm áp, cái bóng của hai người khi dài khi ngắn. Gió đêm mát mẻ thổi phất qua làn da, bàn tay nắm chặt nhau lại ướt mồ hôi.
68 Chỉ qua mấy hôm mưa liên miên, thời tiết đã chuyển lạnh. Kể từ hôm gặp gia trưởng không thành ấy, Lăng Mị liền chủ động chạy tới cửa tiệm làm thêm vào cuối tuần, lấy tư thế kiên định ở bên Tiểu Cẩn để cho mọi người thấy quyết tâm của hắn.
69 “… Anh. ” Lăng Mị cười ngượng ngập, do dự thả hai đứa trẻ xuống. “Ai là anh cậu?” Giọng Quan Trạc trầm đáng sợ, mắt cũng không nhìn vào Lăng Mị mà nhìn chằm chằm vào Quan Quan cúi đầu im lặng, môi mấp máy vài cái nhưng chẳng thốt nên lời nào.
70 Hôm nay, Mộc Tử Duy đã tới nhà trẻ Quan Quan học từ sớm. Thứ sáu là ngày chia sẻ của nhà trẻ, các bạn nhỏ sẽ mang món đồ chơi chúng thích nhất tới để chia sẻ với các bạn khác, cho nên gần như cả buổi chiều đều chỉ chơi đùa, tan học cũng sớm hơn nửa tiếng so với bình thường.
71 Tuy Quan Quan nhỏ tuổi, nhưng bế đứa trẻ 20kg trong tay cũng có phần vất vả. Không biết có phải bởi chuyện gần đây, sức quan sát của Quan Quan càng nhạy cảm ơn, Mộc Tử Duy mới cảm thấy tê tay, Quan Quan liền lập tức yêu cầu buông bé xuống.
72 Lăng Á nói muốn tìm hiểu tình huống dĩ nhiên là phải tìm hiểu ngay. Dù sao trước đó họ đã chậm trễ không ít thời gian, trát gọi hầu tòa thì vẫn để đó, thời gian lại là thứ chẳng chờ đợi ai.
73 “Mang đi?!” Quan Trạc cất cao giọng, tay nắm thành đấm chặt phát ra tiếng kêu ‘răng rắc’. “Nghĩa là không đợi được lên tòa, muốn cướp luôn người sao?”Quan Chước giữ tay anh lại, “Nghe Tử Duy nói hết đã.
74 Gác xép tối mò, không gian nhỏ hẹp. Một khi mặt trời khuất núi, sàn nhà thường được ánh nắng chiếu rọi nóng bỏng cũng từ từ trở thành lạnh lẽo. Lạnh. Lạnh quá, tối quá, đói quá.
75 [Chú ơi, cháu muốn về nhà. ]“… Quan Quan, cháu đợi thêm mấy ngày nữa là có thể về nhà rồi. ” Điện thoại bật chế độ loa ngoài, đầu kia điện thoại, giọng như sắp khóc của Quan Quan làm người ta lo lắng.
76 [Quan Chước, người là do con bắt phải không, ý con là sao đây!] Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng thở hổn hển của Trần tiên sinh. Mộc Tử Duy đang nấu đồ ăn khuya trong bếp, nghe tiếng thì thò đầu ra xem.
77 Trần tiên sinh đen mặt tại chỗ, u ám nhìn chằm chằm ả phụ nữ chật vật dưới kia. Ánh mắt như thể rắn rết ấy làm ả sợ, không khỏi tự lùi về sau một chút, nhưng vẫn lấy can đảm, nuốt nước miếng rồi run run nói: “Tôi không làm nữa, tôi cũng không cần tiền…” Dù ả bị khoản thù lao hậu hĩnh hấp dẫn, nhưng tiền nào có quan trọng bằng mạng sống?Trần tiên sinh nhìn cô ả từ trên cao xuống, cười nhạt: “Cô tưởng cô muốn thoát thân là có thể thoát thân được? Đối với chuyện hôm nay cô gặp phải, tôi không hề có chút hứng thú nào.
78 Tuy nói là về nhà, nhưng đoàn người cũng chưa về ngay, ngược lại, nhờ lời đề nghị của Quan Tiểu Cẩn, mọi người quyết định mở tiệc mừng, coi như chúc mừng chuyện lần này đã qua êm đẹp, và xả xui mấy ngày nay luôn.
79 Sau một hồi rượu, người trong phòng đều có chút men say. Trái lại, Quan Tiểu Cẩn chưa say lắm, nhưng thể chất của cô thuộc kiểu vừa uống rượu vào là bắt đầu hưng phấn.
80 Tần Cáp sợ đến nỗi hồn bay phách tán, cả người cứng đờ. Thế cho nên hắn chẳng kịp dời môi, cứ dán hờ hững như vậy. Con ngươi nâu nhạt tối tăm, đuôi mắt hơi nhướn, đôi mắt thường ngày sắc bén lạnh như băng nửa khép hờ, hiện lên một tầng hơi nước mơ màng.