41 Quan Quan đang thổi bong bóng. Chu môi, cẩn thận thổi, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cái bong bóng càng to càng nhiều màu… càng to càng nhiều màu, càng to càng nhiều màu rồi….
42 Buổi chiều cùng ngày, đoàn người liền mang Quan Quan tới thăm nhà trẻ ấy. Nhà trẻ mới mở, các vật dụng bên trong đều rất mới, nhà dạy học cũng xây theo kiểu đáng yêu.
43 43| Tiểu Cẩn ngoan, không khóc. “Chia… tay?” Quan Tiểu Cẩn thoáng cái không phản ứng được lại với hai chữ này. Người con trai trước mặt nói ra những lời này xong giống như thở dài một hơi.
44 Quan Tiểu Cẩn lần này bị tổn thương thật rồi. Tuy cô là hủ nữ, nhưng trong cõi lòng nhét đầy mười tám kiểu XX Long Dương vẫn có phần ngây thơ của thiếu nữ.
45 Lúc hai cô gái bước ra khỏi phòng, Quan Tiểu Cẩn thì tinh thần thoải mái khoan khoái, còn Hiểu Huyên thì như miệt mài quá độ. Lúc Mộc Tử Duy thấy hai người này bất giác dịch về phía Quan Chước.
46 Ngày hôm sau, Quan Tiểu Cẩn tiếp nhận chỉ thị bắt đầu từ ngày mai sẽ chạy bộ buổi sáng với anh. “Yamete ~” Quan Tiểu Cẩn kêu rên ôm bắp chân Quan Chước.
47 Mộc Tử Duy không rõ Quan đại ca làm gì, chỉ biết anh buôn bán bận đến nỗi ngay cả con mình cũng không chăm sóc được, chỉ có thể nhét vào nhà em trai. Nhưng Quan đại ca tựa hồ quan hệ rất rộng, trang thiết bị lắp đặt của quán, đồng phục của nhân viên trong quán, tờ rơi dùng để tuyên truyền… Tất cả đều do Quan Trạc xử lý.
48 “Anh…” Lăng Mị ngồi đối mặt anh hắn, xấu hổ cúi đầu. Lăng Á cử chỉ ưu nhã bưng tách cà phê hớp một ngụm, cau đôi mày xinh đẹp rồi buông tách xuống. “Nóng rồi.
49 Có thể là việc phát tờ rơi mấy ngày trước thực sự có tác dụng, cũng có thể là hai cô gái mặc trang phục kỳ lạ đứng ở trước cửa hấp dẫn không ít người dừng chân vây xem, rõ ràng cửa hàng mở ở một nơi hẻo lánh, thế mà hôm khai trương có thể nói là khá sôi nổi.
50 “Quan Chước. ”Mộc Tử Duy mượn lúc thái rau để tới gần Quan Chước, muốn kề tai nói nhỏ với anh, nhưng nhón chân sao cũng không đủ cao. “Anh Tần làm sao vậy?”Mộc Tử Duy sợ Tần Cáp nghe thấy, dáng vẻ hết sức cẩn thận.
51 Lúc Tần Cáp nghe thấy Lăng Á nói ‘Lần sau’, vui vẻ suýt thì điên luôn. Tuy biết rõ dù gặp bao nhiêu lần, hắn và Lăng Á cũng không có cơ hội, nhưng chỉ cần nghĩ đến hắn còn có thể gặp lại Lăng Á lần nữa, cả người đã trở nên khẩn trương.
52 Mộc Tử Duy mỗi lần thấy Lăng Á vung nắm đấm qua là đều lo lắng muốn chết. Nhưng động tác của hai người lại đều nhanh, chính xác, mạnh, cậu muốn nhúng tay vào cũng không biết làm thế nào.
53 Không muốn ăn món do đồng tính luyến ái làm nhưng muốn ăn món hắn làm?Lúc đầu nghe thế, trong lòng Tần Cáp dấy lên một ngọn lửa vô danh. Nếu đổi lại lúc thường, hắn đã sớm xù rồi đấy.
54 “Nếu có thể… tôi thực sự hy vọng trên thế giới chỉ có hai chúng ta, như vậy sẽ không có ai đến lo chúng ta là nam hay nữ. Chúng ta có thể sống bên nhau mãi.
55 Mộc Tử Duy đã lâu không về nhà. Lần trước về nhà là Tết Âm Lịch. Lần ấy cậu chen chúc ghê lắm mới bắt xe về quê được. Nhưng cái giây phút về đến nhà thấy bố mẹ cậu, uể oải và khổ cực gì cũng đều tan thành mây khói.
56 “Duy Duy… Con nói gì vậy?” Mẹ Mộc cảm thấy chắc chắn là lỗ tai mình không tốt rồi, lại có thể thấy con trai bà nói ra lời như thế. Không, nhất định là nghe lầm rồi, nhất định đã nghe lầm, đứa con trai ngoan ngoãn của bà sao lại, sao lại….
57 Mộc Tử Duy đứng ở ban công tưới hoa. Mẹ Mộc Tử Duy cũng không phải người thích hoa, gốc cây hoa quỳnh ở ban công là do ngày trước bà ngoại tặng cho. Nó đã ở nhà họ hơn mười năm rồi.
58 Lúc chuông cửa vang, Mộc Tử Duy là người đầu tiên chạy ra mở cửa. Cậu không muốn để bố mẹ thấy mình khóc, đành phải nghĩ biện pháp né tránh. Lúc cậu đưa lưng về phía bố mẹ chạy ra cửa thì lặng lẽ dụi mắt.
59 “Mùi vị thế nào?” Tần Cáp có chút khẩn trương, hỏi. Hắn cũng không biết vì sao mình lại làm cơm cho Lăng Á, rõ ràng lúc Lăng Á nghe thấy cửa hàng tạm nghỉ cũng đã định đi, mình không biết mắc gì tự dưng nói ‘Hay là anh cứ ở lại, đúng lúc tôi chưa ăn sáng’.
60 Tối thứ hai Quan Chước tới, hoa quỳnh đã nở. Tối hôm đó vừa vặn có ánh trăng. Ở quê khác với Thành Đô, không có tầng mây dầy, ánh trăng vừa xuất hiện liền làm sáng rực cả ban công.