1241 Dịch: Nhóm dịch Friends Nguồn: Mê truyện Tokio đã về đêm có thể nói là xe cộ tấp nập, đoàn xe chạy trong thành phố với tốc độ không nhanh. Nhìn những chiếc xe chạy về phía vịnh Tokyo, cuối cùng thì Thẩm Tâm Oanh cũng không thể giấu vô số những nghi hoặc trong lòng, đẩy nhẹ Lâm Dung đứng bên cạnh, thấp giọng nói: -Lúc này chúng ta đi đâu? Tiếp tục đi sẽ đến vịnh Tokyo đấy! Cạnh vịnh Tokyo là khu du lịch sinh thái vịnh biển quốc tế hạng nhất, thiết bị phối hợp phần cứng vô cùng ưu việt, bất kể là thiết kế kiến trúc, phong cách kiến trúc, chất lượng thiết kế hay văn hoá cư trú đều mang trào lưu quốc tế.
1242 Dịch: Nhóm dịch Friends Nguồn: Mê truyện Toà nhà của Phương Minh Viễn ở vịnh Tokyo nằm bên bờ biển tại khu biệt thự nổi tiếng Tokyo, chiếm khoảng 1/3 hécta đất.
1243 Dịch: Nhóm dịch Quan Trường Nguồn: Mê truyện Nhà trọ gần Trường đại học Tokyo, toàn bộ tầng chót đều được vây lại, làm nơi ở của Khương Ứng Tuyết và các nhân viên hộ vệ.
1244 Dịch: Nhóm dịch Friends Nguồn: Mê truyện Không bao lâu, Phương Minh Viễn vội vội vàng vàng xuất hiện trước cửa biệt thự. Ngô Nịnh Hoa đến, nói thực điều này quả thực là ngoài dự liệu của Phương Minh Viễn----đừng tưởng Phương Minh Viễn thường thường đến Nhật, nhưng vẫn thật sự không có giao tình qua lại với vị đại sứ quán này.
1245 Dịch: Nhóm dịch Quan Trường Nguồn: Mê truyện Lấy tình bạn Hoa Nhật là trọng, nếu như vậy, Phương Minh Viễn kiếp trước kiếp này không biết đã nghe qua bao nhiêu lần rồi.
1246 Dịch: Nhóm dịch Friends Nguồn: Mê truyện Từ lúc bọn Điền Trung Cảnh Nghiệp bước vào, bọn người Thẩm Tâm Oánh có thể nói là tức nghẹn cổ! Mọi việc xảy ra ở Ẩm thực Nadaman, đến giờ nghĩ lại mấy người vẫn có chút lo sợ! Nếu không phải có sự xuất hiện của Phương Minh Viễn, chỉ e rằng những người này, tối nay đều không có kết quả tốt đẹp! Điền trung lập nghiệp đã dám ngang nhiên động thủ ở Ẩm thực Nadaman, sau việc đó, lại làm ra một số việc quá đáng hơn nữa, cũng không có gì đáng tò mò cả! Trong thời gian ở Nhật Bản, bọn họ cũng hoặc nhiều hoặc ít nghe nói qua về một số chuyện hắc ám trong xã hội Nhật Bản, chỉ cần nghĩ đến sự việc trong "Truyền thuyết" sẽ xảy ra đối với chính mình, trong lòng mấy người này đều không ngừng lo lắng.
1247 Dịch: Nhóm dịch Friends Nguồn: Mê truyện Khương Ưng Tuyết đứng ở phía trước cửa sổ, ngắm nhìn ngọn đèn dầu nơi ở phái xa, Tokyo về đêm, khắp nơi đều là hoa hồng rượu lục, cho dù là nằm trong khu vực phụ cận đại học Tokyo, cũng là như thế.
1248 Dịch: Nhóm dịch Quan Trường Nguồn: Mê truyện Sự việc này không ngờ trì hoãn lại con đường về nước của Phương Minh Viễn, tuy nhiên thời gian của hắn chung quy vẫn là có hạn , không có khả năng dừng lại Nhật Bản vô thời hạn, thấy rằng năm học đại học này sắp chấm dứt, hắn mà không học hành nghiêm túc, thì không thể tham gia các bài thi cuối kì được.
1249 Dịch: Nhóm dịch Friends Nguồn: Mê truyện Yamachi bị những lời của Vũ Điền Trọng nhất thời không thể nói đỡ lại! công ty cổ phần Nintendo tuy vẫn bị gia tộc Yamauchi nắm chắc trong tay, nhưng, nó dù sao cũng là một doanh nghiệp niêm yết, có rất nhiều cổ đông, chẳng qua gia tộc Yamauchi nắm chắc quyền khống chế cổ phần.
1250 Dịch: Nhóm dịch Quan Trường Nguồn: Mê truyện Cho dù trong lòng Yamauchi tin hay không, tình cảnh hiện giờ của Nintendo đã quyết định như vậy rồi, căn bản hắn không có sự lựa chọn nào khác.
1251 Dịch: Nhóm dịch Friends Nguồn: Mê truyện Lúc Phương Minh Viễn và Vũ Điền Trọng ngồi xe đến khách sạn Empire cũng là 7h38 phút, lúc này cũng không phải sớm, tiệc tối bắt đầu là lúc 8h00.
1252 Dịch: Nhóm dịch Friends Nguồn: Mê truyện -Anh Phương, phó giám đốc Jiro từ một tuần trước bắt đầu chuẩn bị cho buổi yến tiệc từ thiện này, cũng có một chút gấp rút.
1253 Dịch: Nhóm dịch Quan Trường Nguồn: Mê truyện Alfred vẫn tràn đầy tin tưởng về sức hấp dẫn của mình đối với nữ giới. Đừng tưởng rằng anh ta năm nay mới ba mươi mốt tuổi, mà cũng đã có lịch sử tán gái huy hoàng dài đến mười lăm mười sáu năm, số lượng nữ nhân qua tay hắn đã vượt qua năm trăm người, hơn nữa Alfred có thể trách nhiệm mà nói rằng, những người nữ nhân đó, không phải là thật giả lẫn lộn, lại càng không phải là loại phụ nữ chỉ cần bỏ ra chút tiền là có thể mặc ý bẻ ngắt, khiến họ lầm lỡ sa chân! Chiến tích huy hoàng như vậy, khiến Alfred trên tình trường, có sự tin tưởng quá mức! Hơn nữa, anh ta đúng là người Mỹ, đường đường là chủ tịch công ty con của tập đoàn Chrysler, gia tộc trong giới thương nhân ở miền tây nước Mỹ, cũng là tầng lớp thượng lưu trong xã hội.
1254 Dịch: Nhóm dịch Friends Nguồn: Mê truyện Alfred thật không ngờ, chỉ một câu “tên trộm” của mình, Phương Minh Viễn lại đưa tới một loạt dẫn chứng sắc bén “bọn thực dân ác độc, bọn chủ nô bẩn thỉu, bọn buôn lậu nô lệ tàn bạo, bọn phân biệt chủng tộc lại càng nên xuống địa ngục”! Trong lúc nhất thời, Alfred quả thực là xoay chuyển không kịp! Người thanh niên Hoa Hạ này, sao hoàn toàn không giống với người Hoa Hạ mà anh ta đã từng gặp hoặc chí ít là đã từng nghe nhắc tới? Người Hoa Hạ trong mắt hắn, phần lớn đều khúm núm, ngay cả khi bị đối xử bất công, cũng sẽ nén giận không dám phản kháng.
1255 Dịch: Nhóm dịch Quan Trường Nguồn: Mê truyện Jiro sắc mặt vui vẻ nói: -Xem ra anh không thể không ở lại Nhật Bản thêm chút thời gian nữa rồi! -Nếu có thể, tôi hy vọng chúng ta có thể đàm phán bước tiếp theo ở thành phố Hỗ.
1256 Dịch: Nhóm dịch Friends Nguồn: Mê truyện Trong lúc nhất thời, trong hội trường người ta thấy có những tiếng nói nhỏ, những tiếng thì thầm với nhau.
1257 Dịch: Nhóm dịch Friends Nguồn: Mê truyện -Hai triệu Usd! Chủ tịch tập đoàn Chrysler chi nhánh Nhật Bản Belfast Johnson NepAlfred Alfred ra giá 2 triệu Đô la Mỹ! Người bán đấu giá đã hoàn toàn lạc giọng! Tuy nhiên, Phương Minh Viễn vẫn rất phục vị này.
1258 Dịch: Nhóm dịch Quan Trường Nguồn: Mê truyện -Chỉ có người viết ra nó, mới có tư cách nói nó không đáng một yên! Alfred thầm đọc đi đọc lại mấy lần trong lòng, sắc mặt lập tức chuyển từ xanh bợt! Trong mắt Yamauchi có chút thương hại.
1259 Dịch: Nhóm dịch Friends Nguồn: Mê truyện Thành phố Thượng Hải tháng bảy mặt trời gay gắt như lửa. ánh mắng mặt trời chói chang liên tiếp bảy tám ngày, mặc dù Thượng Hải là thành phố gần sông, gần biển, cũng vẫn giống như một lồng hấp bình thường, khiến dân tình khốn khổ.
1260 Dịch: Nhóm dịch Quan Trường Nguồn: Mê truyện Bọn họ miễn cưỡng ngồi tàu hỏa từ Thượng Hải về Phụng Nguyên. Sau khi đi qua tuyến đường Bắc Kinh-Thượng Hải, sau đó tới tuyến đường Long Hải, có thể nói đây là hai tuyến đường sắt chính nam bắc, đông tây của Hoa Hạ, trên đường đi phải đi qua rất nhiều tỉnh và thành phố lớn của Hoa Hạ, hầu như phải đi khoảng hai mươi mấy tiếng.