521 Tôi kì quái nhìn lão đầu trước mặt, nếu như không phải trên danh thiếp ghi hắn là một học giả, thì tôi sẽ cho rằng hắn chạy từ bệnh viện tâm thần tới, cái gì mà chiếc nhẫn, rồi đỉnh thế giới? Quả thực không giải thích được!“Lưu tiên sinh, người sáng mắt chúng ta ko nên nói tiếng lóng, ngài yên tâm, hiện giờ ngài đang có nó, tôi cũng sẽ không tìm cách đoạt lại”“Stephan tiên sinh, tôi không hiểu ý của ông là gì, lẽ nào ông muốn cướp lại từ trong tay chúng tôi?”Tôi không nhịn được hỏi.
522 Stephan nói:“Trong sử sách ghi chép, đi cùng với cái nhẫn này, còn có một tấm da dê, cụ thể trên đó viết cái gì, thì cũng không ai biết, trong sách cũng không có ghi.
523 Triệu Nhan Nghiên và các nàng đi mua đồ ăn, còn tôi kiếm chỗ ngồi bên trong Đại Sảnh. Có rất nhiều bàn đã đặt thức ăn, tôi không muốn ngồi tranh vào đó, nên chọn một bàn không có ai ngồi đợi.
524 “Ba tuổi… không đúng, mẹ cháu nói, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo(không có chuyện gì mà ân cần, không phải phường gian trá thì cũng là trộm cắp)! Cháu không nói cho chú biết cháu bao nhiêu tuổi!”(Phạm Nhân: dẹt khị! Ngu mà khoái hành văn, rõ ràng thằng nhóc này nói nó 3 tuổi thé mà câu cuối cùng lại nói “cháu không nói cho chú biết!” vãi hết cả hàng.
525 “Tiểu Diệp Tử, bây giờ con đừng để ý đến thái độ của mẹ con, cứ gọi cha một tiếng đi có được không?” Tôi tiếp tục dụ dỗ nói. “Vậy… chú sẽ dạy cho cháu pháp thuật chứ?” Tiểu Diệp Tử lo lắng nói.
526 Tuy rằng bây giờ, trẻ con vẫn được tiếp xúc với một số bộ phim trên tv, cho dù trưởng thành sớm, cũng sẽ không tùy tiện gọi người khác là cha, không khuyến khích người ta theo đuổi mẹ mình.
527 Tôi thấy Diệp Tiêu Tiêu muốn bế Tiểu Diệp Tử rời đi, vội vã ngăn ở trước mặt nàng!Nếu như tôi cứ để cho nàng rời đi như vậy, thì khẳng định nàng sẽ mang Tiểu Diệp Tử chốn đi mất.
528 Hạ Nhu và Vu Đình thì không có gì, bởi họ không biết Diệp Tiêu Tiêu, thế nhưng Hứa Nhược vân lại rất khiếp sợ. Diệp Tiêu Tiêu là cô giáo của trường Tứ Trung( THPT số 4), không ngờ tôi lại làm cho cả cô giáo của mình…Trong lòng không khỏi thầm than: không biết là có bao nhiêu thiếu nữ mỹ lệ vô tri rơi vào ma chưởng của tôi đây.
529 Lúc ở trường, tôi luôn tìm cách ngắm nhìn đôi bạo nhũ phập phồng của Diệp Tiêu Tiêu, có một cái lần hồ đồ ở trên giường, nhưng mà do tôi uống nhiều rượu quá, nên không nhớ được gì cả.
530 “Cháu là…. . ” Mẹ tôi hồ nghi hỏi. “bà cháu là Lưu Diệp…. ” Lưu Diệp tử nói. “Lưu Diệp? cháu… cháu trước tiên đem điện thoại cho cha cháu, bà có việc muốn hỏi hắn”Mẹ tôi đầy nghi vấn rốt cuộc chuyện này là thế nào?Tôi nhận lấy điện thoại cười hỏi:“Làm sao vậy mẹ?”“Lỗi Lỗi có chuyện gì vậy? Con muốn nhanaj nuôi tyer em hay sao?”Mẹ tôi hỏi:“Con làm như vậy có phải là muốn ứng phó với mẹ hay không? Tuy rằng mẹ rất thích, tuy nhiên chẳng phải là cháu ruột của mình!”“Mẹ, mẹ nghĩ gì thế? Nó chính là cháu ruột của mẹ.
531 “không cần, tôi có xe, cảm ơn ý tốt của cậu” tôi không muốn cùng nàng tính toán“anh có xe, thật đúng là không nhận ra, người này biến mất mấy trăm, khi trở về quả thực có tiền đô!”Câu này nghe thì giống khen ngợi nhưng thật chất lại mang hầm ý chân chọc“ ha hả ,chỉ là mua một cỗ xe thay cho đi bộ thôi, không có j` đáng nói”Tui cười cười“A! anh nói như vậy , tôi lại càng kỳ quái xe j` vậy! không muốn giới thiệu cho tui sao ha~”Tiểu kiều trong lòng khó chịu, nhận định cho dù tôi có xe, nhưng cũng không phải loại tốt gì, có lẽ xe máy cũng nên.
532 "Bạn trai?"Cô Trương sửng sốt, sau đó xoay người lại, hết sức nghiêm túc nhìn tôi nói:"Tiểu tử, nhìn quần áo của cậu thì là người có tiền phải không? Diệp Tiêu Tiêu có đứa nhỏ, chuyện này cậu biết chứ?"Tôi vô ý thức gật đầu, không rõ cô Trương rốt cuộc là có ý gì.
533 Tôi nói xong câu này, cả cô Trương và Diệp Tiêu Tiêu đều không hiểu, mà ngay cả Đại Nam cùng không hiểu gì!Nhưng mà rất nhanh bọn họ đã hiểu ý của tôi, do lúc nãy Đại Nam vào không đóng cửa, cho nên một bọn người lập tức xộc thẳng vào trong nhà, người dẫn đầu nhìn tôi cung kính nói:"Lưu tiên sinh, tôi là A Sài, do thượng cấp sai tới đây!"Lúc nãy tôi gọi điện thoại người phụ trách Tam Thạch Bang ở Bắc Kinh, bảo họ sai một thủ hạ tới đây.
534 "Tiêu Tiêu, em có chuyện gì sao?"Tôi sợ khi về tới nhà, nếu như chuyện này là chuyện riêng, thì lại khó nói. "Không có gì. . . "Diệp Tiêu Tiêu lắc đầu.
535 "Chuyện này có khó gì đâu, rất dễ, hơn nữa anh còn sợ em không chịu về với anh?"Tôi vuốt ve mái tóc của Diệp Tiêu Tiêu nói. "Em sợ làm anh khó chịu!"Diệp Tiêu Tiêu thở dài nói:"Cha em và ông của Nhan Nghiên là chiến hữu, quan hệ giữa hai người không tệ, em sợ lúc đó hai nhà không tiếp nhận được, làm anh bị kẹt ở giữa!""Ha hả, vậy thì em quá coi thường năng lực của anh rồi, em, yên tâm, anh nhất định sẽ thuyết phục bác Diệp.
536 Không biết là bởi vì người già cưng chiều trẻ con, hay là trẻ con ỷ lại vào người già, mà trong thời đại hiện nay, rất nhiều trẻ con được ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại vô cùng thương yếu, khác hẳn thời kỳ trước đây khi con mình mới sinh ra.
537 "Tiểu Diệp Tử, cháu gọi nó là cha? A ha hả, hóa ra cháu cũng tham dự vào chuyện này?"Bác trai lắc đầu, cười cười nhìn Tiểu Diệp Tử:"Trẻ con nói dối là không tốt, có muốn ông ngoại không thích cháu nữa, đúng không?""Õng ngoại, cháu không nói dối.
538 "Thế nhưng chuyện này sao có thể chứ? Tiểu Diệp Tử năm nay đã bốn tuổi khi đó cháu mới học lớp 10, với lại lúc đó cháu chẳng phải là cùng với cháu gái của Triệu lão đầu hay sao, muốn sinh con thì phải cho nó sinh, tại sao lại đổ lên đầu Tiêu Tiêu?"Bác Diệp nghĩ trong chuyện này còn có nhiều điều kì quái đến bây giờ vẫn không cách nào tin được.
539 Trước khi đi, tôi gọi điện thoại cho Lưu Chấn Hải, hỏi hắn vị trí cái sơn động kia, thế nhưng chuyện đã xảy ra nhiều năm, Lưu Chấn Hải cũng không nhớ được rõ ràng, chỉ có nói đại khái.
540 Ở trong vũng nước tối đen mà muốn tìm được một người, không nghi ngờ gì nữa, nó khó khăn hơn ở trên bờ rất nhiều! Đây cũng là nguyên nhân, người khác rơi xuống động băng, thì người ở bên trên rất khó ứng cứu.