61 Lúc này Tiêu Sơ Âm còn đang dạo chơi trên đường, vừa rồi rõ là hù chết nàng, nếu không phải đang đeo mặt nạ da người của Văn Ngọc Triệt thì nàng cũng không dám quanh minh chính đại đi lại trên đường như vậy.
62 Văn Ngọc Triệt thấy nàng hỏi như thế, cuối cùng cũng bỏ suy nghĩ đó, buồn bã đáp: “Không có gì. ”Tiêu Sơ Âm cũng không muốn hỏi nhiều, nhìn quanh con phố đang dần dần yên tĩnh, thở phào nhẹ nhõm nói: “Được rồi, lên đường hồi phủ!” Bây giờ cho dù Vũ Văn Tư Dạ đã biết chỗ nhà riêng của nàng thì cũng không thể chờ ở đó được nữa, dù sao hắn tìm nàng cũng chỉ là giả vờ giả vịt, nàng chạy trốn thì hắn càng đỡ lo hơn mới phải!Văn Ngọc Triệt nghe xong lời của nàng lại dừng bước.
63 Tiêu Sơ Âm trở tay ngăn tay hắn lại, không vui nói: “Ta là Vương phi của ngươi, nhưng ta cũng vẫn là ta, ta có quyền ăn cơm đi lại nói chuyện, ở trong vương phủ thì ngươi là người quyết định, bây giờ không còn ở vương phủ, ta không cần diễn cho ai nhìn cả, nếu ngươi không thích thì cứ bỏ ta đi, ta thu dọn đồ đạc lăn ra khỏi Bình Uyên vương phủ của ngươi là được rồi, từ nay về sau không ai nợ ai!”“Đây là mục đích ngươi bỏ trốn? Không cam tâm với địa vị trong vương phủ?” Hắn hiểu nàng phải chịu uất ức ở vương phủ.
64 Tiêu Sơ Âm chạy đến mức thở dốc, khom lưng đỡ vào tường thở hổn hển, phản ứng của tên Vũ Văn Tư Dạ kia đúng là nhạy bén, cứ như mọc ra một đôi mắt ở sau ót, vậy mà cũng tránh được cú đánh bất ngờ của nàng, nhưng cũng đủ cho nàng cơ hội chạy trốn rồi!Lo lắng nhìn về phía sau, không ai đuổi theo, nàng nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục tìm kiếm lối ra trong ngõ nhỏ cong cong quẹo quẹo.
65 “Vương gia, người đã về!” Thẩm trắc phi đợi ở vương phủ một ngày, cửa phủ vừa mở nàng liền vội vàng tới nghênh đón. “Vân nhi, sao nàng còn chưa ngủ?” Vũ Văn Tư Dạ vào cửa thấy Thẩm Nhược Vân mặc quần áo mỏng manh đứng ở cửa chờ hắn, trong lòng mềm nhũn, hắn nên nói với Vân nhi một tiếng, ban đêm gió lạnh, nếu nàng bị đông lạnh thì làm sao.
66 Tiêu Sơ Âm nhìn bức tường bốn phía tối như mực, mũi cũng không che, dù sao có che hay không thì cũng chẳng có gì khác biệt, chút mùi ấy cứ coi như là thử thách đi…Nàng đứng trong phòng chứa củi nhỏ hẹp, ngẩn người nhìn chiếc cửa sổ duy nhất trong phòng, cũng không biết Cẩm Thái có bị phạt không, nàng bỏ lại nha hoàn này chạy trốn một mình cũng hơi không có phúc hậu, nhưng vì tình thế bắt buộc, nàng cũng không còn cách nào khác.
67 Tiêu Sơ Âm ngồi trước đình viện lạnh lẽo một đêm, tối hôm qua sau khi nô bộc đưa Tuyết Tình về phòng thì không thấy trở lại nữa, bất đắc dĩ nàng không muốn trở về phòng để đám người Thẩm Nhược Vân bắt được điểm yếu thừa cơ hãm hại, cũng không trở về phòng chứa củi khiến người ta sởn tóc gáy ấy nữa, cứ dứt khoát ngồi trong đình viện mà thôi.
68 Không chỉ là vương gia, Bích Lạc là một nha hoàn lanh lợi có năng lực, theo sau Thẩm Nhược Vân nhìn thấy tình huống trong hậu viện không bình thường nên vội mời vương gia tới xem, cũng mời luôn cả các tiểu thiếp phu nhân tới.
69 Nếu không phải Văn Ngọc Triệt không nghe lời, nàng cũng không cần phải đánh đập thương lượng với hắn cả buổi trời, cuối cùng cũng giấu được hắn vào trong góc, nàng sảng khoái tinh thần vung tóc, phóng khoáng nói: “Thẩm trắc phi, lần trước Vương gia nói chờ sau khi bản vương phi từ phủ Thừa tướng trở về cũng sẽ giao chủ quyền trong vương phủ cho ta, có chuyện này không?”Thẩm Nhược Vân nhìn chằm chằm phía sau nàng, dè dặt gật đầu, lần trước sau khi Tứ phu nhân dâng bức họa bị cấm rồi bị trục xuất ra khỏi phủ, Vũ Văn Tư Dạ đã có nói như thế, nhưng không biết lúc này Tiêu Sơ Âm nói chuyện đó là có ý đồ gì.
70 Tiêu Sơ Âm đang có cảm giác thất bại, Văn Ngọc Triệt cái gì, họ viết ngược lại chính là Vũ Văn Triệt, vậy mà nàng cũng quên mất, Bình Uyên Vương trước kia cũng không phải họ Vũ Văn, nhưng bởi vì hoàng thượng vô cùng yêu thích đứa cháu trai này nên mới ban thưởng họ hoàng thất.
71 Dọc đường, dưới sự giám sát chặt chẽ của rất nhiều thị vệ, đến xế chiều đoàn người của Tiêu Sơ Âm và Vũ Văn Tư Dạ cũng đã thuận lợi tới phủ Thừa tướng.
72 Sau khi Vũ Văn Tư Dạ vươn tay ngăn cản Tiêu Sơ Âm, dịu dàng lấy từ trong tay áo ra một khăn tay sạch sẽ, đặt vào tay nàng, nói khẽ: “Đừng làm bẩn tay mình!”Hắn ngước đôi mắt lạnh thấu xương nhìn thoáng qua Tiêu thiếu gia, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng.
73 Sau khi đến bái kiến Thừa Tướng, Vũ Văn Tư Dạ và Tiêu Viễn vào thư phòng nói chuyện, Tiêu Sơ Âm được hạ nhân đưa vào hậu viện. “Sơ Âm tỷ tỷ. ” Một giọng nói trong vắt đáng yêu truyền đến, Tiêu Sơ Âm vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một bóng người đỏ thẫm xinh xắn nhào tới.
74 Quản gia chờ trước cửa thư phòng của phủ Thừa Tướng, sau một lúc lâu mới thấy Vương gia và Thừa Tướng từ trong thư phòng đi ra, vội vàng tiến lên cung kính chờ đợi.
75 Tam Di Nương vừa mới nhào vào đã cầu xin lão gia tha thứ, chợt nghe thấy tiếng quát mắng của Tiêu Sơ Âm, cả người run lên, hai làn môi dày tức giận đến phát run.
76 Hoàng hôn buông xuống, sương mù nhẹ nâng. Trong phủ thừa tướng bởi vì sự việc của Tiêu Sơ Âm mà có vẻ yên tĩnh hơn nhiều. Tiêu Sơ Âm hồi phủ thừa tướng không quá nửa ngày, đám người trong phủ ban đầu tranh sủng đấu đá nhau đều đã lắng xuống, đầu tiên là Bình Uyên vương gia vì tìm kiếm trưởng tiểu thư đã ra tay cắt hai lỗ tai của Đại công tử, sau đó trưởng tiểu thư vạch trần âm mưu của Tam Di Nương, làm cho Nhị tiểu thư bị cấm túc một năm, Tam Di Nương bị trục xuất ra khỏi phủ, cả đời làm tôi tớ.
77 Bóng đêm mờ mịt, nha hoàn cầm đèn ở phía trước dẫn đường, hai người đi đến cửa lớn sơn đỏ, nha hoàn cung kính lui sang một bên nói: “Mời vương phi, lão gia đang ở bên trong chờ ngài.
78 Hai người đi đến cổng viện đã thấy Lâm Nguyên Kỳ vận một bộ đồ trắng vừa từ trong viện đi ra, Tiêu Sơ Âm vội vàng tiến lên vài bước, hỏi hắn: “Lâm đại phu, Diệu Nhi thế nào rồi?”Lâm Nguyên Kỳ thấy hai người đi tới, gật đầu xem như thi lễ, nói: “Nếu tại hạ đã nói sẽ cứu Tiêu tiểu thiếu gia, Vương phi không cần phải lo lắng.
79 "Dù sao cũng phải có người nghĩ cách đi, cứ như vậy chẳng phải nàng ta sẽ lật cả trời luôn hay sao, trắc phi nương nương không biết mấy ngày nay xảy ra chuyện gì, lúc nào cũng từ chối gặp mặt chúng ta.
80 Cách Mẫu Đan viên một rừng cây, ba nữ tử diễm lệ đang cười hớn hở. Đại phu nhân trước khi đến Mẫu Đan viên đã phân phó nha hoàn của mình, bình thản nói:"Trong viện của Vương phi hình như xảy ra chuyện, mau đi mời Vương gia và Phúc tấn nương nương đến.