81 Trưởng Tôn Tông Lam cúi đầu nở nụ cười, theo Vũ Văn Tư Dạ rời đi. Lúc đi, hắn mỉm cười quay đầu có lòng nhắc nhở Tam phu nhân đang giãy giụa dưới đất, cười nói: “Phu nhân này, mau đứng lên đi, đừng cọ nữa, mùi máu tươi ít ỏi đó bay mất bây giờ.
82 Tiêu Sơ Âm lạnh nhạt đứng trong sân, mọi người đều ném cho nàng những ánh mắt bất ngờ. Lòng nàng sáng tỏ, lúc trước nàng không ngừng dây dưa phải gả vào Vương phủ, bây giờ lại chủ động xin thôi, thật sự là làm người ta nghĩ không ra.
83 Tiêu Sơ Âm bị nhốt trong một căn phòng được bố trí đặc biệt, đây là nơi bắt nhốt bọn nha hoàn nô dịch phạm sai lầm. Ngọn lửa màu lam bay phất phơ trên lò lửa.
84 Trong Vương phủ gần đây rất náo nhiệt, đặc biệt là trong Mẫu Đan viên, không nói đến lần trước Vương gia không trừng phạt Vương phi. Từ phòng hình phạt trở về khuôn mặt vẫn luôn xám xịt, cứ như ai đó làm mích lòng hắn vậy.
85 Đảo mắt xuân chập tiết đã đến. Sáng sớm Tiêu Sơ Âm đã bị Cẩm Thái kéo dậy: “Vương phi, sao ngài còn chưa dậy! Mặt trời đã lên cao rồi, Thẩm trắc phi đã chuẩn bị xong, ngài còn ngủ sao!”“Trời ơi, phiền chết được, để ta ngủ thêm chút nữa.
86 Tiêu Sơ Âm vừa nói như vậy, Thẩm Nhược Vân nào còn dám có hai lòng, oán hận siết chặt tay chui vào kiệu nhỏ phía sau. Vũ Văn Tư Dạ vén màn kiệu, nói: “Vào trong.
87 Hoàng hậu mặc cẩm bào đội mũ phượng, giọng nói mang theo từ ái của mẫu nghi thiên hạ: “Miễn lễ, bình thân!”“Tạ hoàng hậu nương nương!” Lại quỳ lạy thêm lần nữa, Tiêu Sơ Âm không chịu nổi nữa.
88 Lễ vật bánh gato của Tiêu Sơ Âm rất vừa lòng hoàng hậu, các nữ quyến đều vô cùng ghen ghét, nhao nhao dâng lễ vật mình đã chuẩn bị, hoàng hậu vẫy tay sai công công nhận hết, cũng không thèm liếc mắt lấy một cái.
89 “Hoàng hậu nương nương! Nô tỳ thêu xong rồi!” Tiêu Sơ Âm kiễng chân đung đưa tấm vải thêu trong tay, lớn tiếng hô lên. “Vương phi nương nương! Người đừng như vậy!” Cung nữ nhảy dựng lên đến đoạt lấy vải thêu trong tay nàng, Vương phi lấy cái này để báo cáo kết quả, Vương gia sẽ giết nàng!“Ài, ngươi cản ta làm gì, ta thêu xong thì là thêu xong, cũng chẳng phải chuyện khuất tất gì!” Tiêu Sơ Âm cả tiếng làm ồn lên, làm nhóm nữ quyến phi tần nhao nhao liếc nhìn nhau.
90 Mọi người nghiêng đầu xì xào bàn tán, không biết trong hồ lô của Tiêu Sơ Âm chứa cái gì. Rõ ràng là một mớ lộn xộn không nhìn ra thứ gì, lại được nàng ta lấy tên khí thế to lớn như vậy.
91 Sau khi công công bẩm báo lại chuyện ở viện tằm cho Hoàng thượng, bách quan đều nhìn Vũ Văn Tư Dạ với vẻ mặt ao ước. “Nếu Hoàng hậu đã đánh giá cao tiểu nha đầu này, trẫm còn không tự mình đi nhìn một chút thì có hơi đáng tiếc rồi.
92 Tiêu Sơ Âm để Vũ Văn Tư Dạ di chuyển guồng quay tơ ra ngoài, sau đó hai tay không trở vào trong. Nhìn mấy nữ quyến đang dệt vải, lại nhìn hoàng hậu, nàng hỏi: “Hoàng hậu nương nương, nô tỳ có thể thỉnh cầu bỏ cuộc không?”Hoàng hậu nghi hoặc: “Vì sao Tiêu vương phi lại bỏ cuộc?” Vòng này tất cả mọi người đều không hề nắm chắc mười phần, cuối cùng ai thắng còn chưa biết.
93 Tìm kiếm khuôn mặt quen thuộc trong đám nha hoàn lộn xộn phía sau. Nhưng cung nữ trong cung đông đảo, nhất thời không tìm thấy bóng dáng Lỗ Dao ở đâu.
94 Đúng như lời Lâm Nguyên Kỳ ngày ấy đã nói, độc trong cơ thể Tiêu Sơ Âm không ai có thể giải, ngoại trừ hắn. Một đám ngự y trong cung tập trung trong viện Tiêu Sơ Âm, đối mặt với Tiêu Sơ Âm bất tỉnh ngủ say trên giường, hơn nửa ngày cũng không thể tìm ra được phương thuốc nào.
95 Trong Bình Uyên vương phủ, Vương gia từ cung trở về vẫn luôn ở thư phòng, không hề ra ngoài. Về cùng còn có Thẩm trắc phi, nhưng cho đến khi trăng treo ngọn cây cũng không thấy bóng dáng của Vương phi nương nương đâu.
96 “Cút!” Vũ Văn Triệt giống như dã thú đang nổi điên, mất đi lý trí. Vương huynh mà hắn vẫn luôn kính trọng sao có thể làm ra loại chuyện giết hại vương phi của mình chứ!Vũ Văn Tư Dạ thấy hắn đột nhiên chỉ thẳng vào mình, lại thấy băng vải buộc ở móng trước con Hắc Phong, trong lòng đã đoán được chút ít.
97 Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Cẩm Thái đã bị tiếng đập cửa bên ngoài làm tỉnh giấc. Liếc nhìn Tiêu Sơ Âm trong phòng mới đi mở cửa. “Lâm…Lâm đại phu?” Nàng kinh hãi hoàn toàn tỉnh ngủ, vội vàng đi vào viện la lớn: “Thái tử điện hạ! Lâm đại phu đến!”Nàng mừng rỡ như điên, Lâm Nguyên Kỳ đồng ý đến đây, nói rằng hắn đồng ý cứu tiểu thư!Vũ Văn Triệt tối qua không hồi cung liền ngủ gian ngoài trong phòng Tiêu Sơ Âm.
98 Ngoại ô kinh thành, sương mù che phủ lưng chừng núi, Trưởng Tôn Tông Lam quỳ trước một căn nhà tranh bên sườn núi một ngày một đêm vẫn chưa đứng dậy. Khuôn mặt yêu mị thường ngày đã không còn, nhắm mắt yên tĩnh, vạt áo đỏ rộng lớn trải lên nền đá, như một đoán sen khổng lồ.
99 Đã là ngày thứ ba, Vũ Văn Tư Dạ không ăn không uống cúi đầu quỳ gối trước căn nhà tranh. Khí trời hôm nay u ám, chưa tới giữa trưa đã có mưa. “Ta nói ngươi đó, rõ là còn cố chấp hơn cả Tông Lam, lúc trước nó tìm ta cứu người, quỳ không đến hai ngày đã chạy vào nhà đập này đập nọ bắt người đi.
100 “Nghe nói Trưởng Tôn đại tiểu thư mặc dù tính cách cổ quái, nhưng lại là người nói là làm. Bổn vương tin đại tiểu thư sẽ cứu người. ” Vũ Văn Tư Dạ đi theo nàng, lòng hắn hiểu rõ Trưởng Tôn đại tiểu thư sẽ không hại Tiêu Sơ Âm, những lời này cũng chỉ để trấn an mấy người bên ngoài.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 100