1 "Bình !" Âm thanh ly sứ trắng bị ném vụn xuống đất. "Vương gia thế nào còn chưa tới ! Hôm nay là ngày đại hỉ của bản phi, rốt cuộc là hắn có đem bản phi để trong lòng hay không!" Tiêu Sơ Âm một thân vải lụa hỉ đỏ thẫm ở trong tân phòng, khuôn mặt cực kì cáu kỉnh.
2 Tứ chi vô lực ! Đầu đau kịch liệt !Khóe miệng Triệu Tuyết co giật nhìn hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, gian phòng cổ kính bài trí tráng lệ, chính là một phòng tân hôn !Triệu Tuyết nàng là con gái rượu của tổng giám đốc tập đoàn TN, hôm nay cô cô nói muốn giới thiệu cho nàng làm quen một người đàn ông tương xứng, đối mặt với mánh khóe thân thiết như vậy, nàng đành phải chọn dùng thủ đoạn trước sau như một --------------Chạy ! Ai ngờ, hôm nay xuất binh ra trận thất bại, vừa mới vào thang máy liền gặp phải thang máy rơi ! Lần nữa mở mắt ra phát hiện.
3 Tiêu Sơ Âm nửa nằm trên giường sờ sờ vết thương. Hậu quả không nhẫn nại thực nghiêm trọng, Vương gia bị người quấy rầy đang lúc hào hứng tuấn nhan giận dữ không nói, thấy nàng không chết, thuận tay bắt lấy nàng ném ra ngoài, hoàn hảo là phản ứng của nàng rất nhanh, cơ thể linh hoạt, ngoại trừ đầu bị đập xuống bậc cửa, những chỗ khác cũng không có bị thương.
4 Thăm nàng? Tới giết nàng thì có !Nàng lấy khăn trong tay Cẩm Thái xoa nhẹ sau ót hai lần, đột nhiên ngoài cửa truyền đến âm thanh ôn hòa mềm mại: "Vương phi tỷ tỷ tỉnh rồi sao? Vương gia và muội muội cùng đến thăm tỷ đây.
5 "Vương gia ! Tối hôm qua tiện thiếp bị ấm đầu, làm lỡ đại sự của vương phi tỷ tỷ, còn khiến tỷ tỷ bị thương, hôm nay đến xin vương phi tỷ tỷ tha thứ ! Nếu tỷ tỷ không tha thứ, tiện thiếp sẽ quỳ mãi ở đây, cho đến khi tỷ tỷ tha thứ cho tiện thiếp ! Mong vương gia thành toàn !" Tống Y Y nói xong, "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, kéo góc áo của Vũ Văn Tư Dạ, lệ tràn mi.
6 Giọng điệu của nàng lạnh nhạt, giống như chuyện động phòng hoa chúc tối hôm qua bị hạ độc, sau đó té bị thương cái ót cũng chưa từng phát sinh. Vũ Văn Tư Dạ mở nắp của cái chén gốm sứ trắng, thổi bọt trên mặt nước trà định uống hết, nghe vậy đôi lông mày như mực nhíu lại, sau khi vào cửa cũng chỉ nhìn thoáng qua Tiêu Sơ Âm.
7 Tống Y Y trộm gà không được còn mất nắm gạo, lúc này cũng thật sự hối hận rồi. Tiêu Sơ Âm là dòng chính phi, cho dù thực lực là nhà mẹ đẻ, vẫn có địa vị ở vương phủ, các nàng vẫn theo không kịp, tuy rằng không được sủng ái, bị vương gia ghét bỏ, nhưng sự việc liên quan đến quy củ của vương phủ và tôn ti trật tự, đây không phải là chuyện ai được sủng ái ai thất sủng, gia quy trước mặt, đối xử bình đẳng.
8 "Còn có chuyện gì sao?" Ánh mắt Tiêu Sơ Âm lạnh nhạt nhìn ba người. Tống Y Y mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Tiêu Sơ Âm, hôm nay nàng tiền mất tật mang, vương phi lại tỏ ra đại lượng khoan dung, chết tiệt, ấn tượng vương gia đối với nàng nhất định sẽ kém hơn các tiểu thiếp khác !Thẩm Nhược Vân đứng dậy đi đến bên giường, đưa tay dịch chăn cho Tiêu Sơ Âm, thân thiết nói: "Tỷ tỷ an tâm tĩnh dưỡng, mội muội có ít thuốc trị thương rất hay, một lát sẽ sai người đưa qua cho tỷ tỷ.
9 Cẩm Thái nghe được tiếng gọi ngoài cửa, một câu ban nãy vẫn chưa nói hết liền hốt ha hốt hoảng bước nhanh đến trước giường, giúp Tiêu Sơ Âm đắp kín chăn nói: "Vương phi, là cô nương hầu hạ bên người phúc tấn đến, ngài mau nằm xuống đi, nô tỳ sẽ nói ngài vừa ngủ.
10 Tiêu Sơ Âm không mặc quần áo sặc sỡ như trước kia là có nguyên nhân, chẳng phải vì để nổi bật dáng vẻ thướt tha dung mạo xuất chúng của nàng, mà là ở trong vương phủ này, gặp ai, nói cái gì, mặc quần áo gì, đều phải tính toán kĩ lưỡng, một lần sai, sẽ đắc tội với kẻ khác, trở thành mục tiêu công kích của họ.
11 Trong nội đường bày biện tinh tế thanh lịch, một bộ vải thêu Quan Âm Tống Tử tinh xảo đặt ở trung tâm, phụ nhân đoan trang mặc bộ quần áo lộng lẫy, năm ngón tay được bảo dưỡng kĩ lưỡng bê một chén trà, tay phải nâng nắp chén, hương trà lượn lờ theo hơi nóng bồng bềnh.
12 "Trời ơi, tỷ tỷ, ngươi làm cái gì vậy! Phúc tấn có lòng đỡ ngươi lên, làm sao ngươi có thể hất trà trong tay phúc tấn chứ, làm ướt giày của phúc tấn rồi, nếu như ngươi mất hứng, có oán trách gì cứ nhằm vào chúng tiện thiếp, chúng thiếp tuyệt đối không mắng chửi lại, không đánh trả, ngài đừng chọc tức phúc tấn a !"Bốn tiểu thiếp chen nhau đi tới, không ngừng dùng khăn tay lau giày của phúc tấn, miệng không quên bỏ đá xuống giếng.
13 "Vương phi nương nương, các nàng khinh người quá đáng!" Cẩm Thái cẩn thận đỡ Tiêu Sơ Âm, đi bên trái nàng, nhìn ống tay áo bên phải ẩm ướt, "Tại sao lại có thể không cẩn thận hắt trà nguội lên người ngài chứ, nô tỳ thấy rõ ràng là các nàng đố kị ngài!"Hôm nay vương phi ăn mặc không giống như xưa, là một giai nhân thanh lệ.
14 Thẩm Nhược Vân rời khỏi đình lục giác, đến cuối cầu nhẹ giọng nói vài câu với nha hoàn thiếp thân, nha hoàn gật gật đầu, xoay người đi. Tiêu Sơ Âm đưa lưng về bên hồ không thấy một màn này, tay trái nàng đặt trên bàn đá, nhìn ra giữa hồ.
15 Tiêu Sơ Âm kinh ngạc nhìn nha hoàn rơi vào trong nước, đầu vẫn chưa lấy lại tinh thần, cơ thể đã phản ứng trước. Lại "bùm" một tiếng, Tiêu Sơ Âm không chút do dự nhảy xuống nước.
16 Rõ ràng mặt nước chỉ tới ngực, nàng lại cảm thấy bản thân sắp không thở nổi nữa, có người lôi kéo cánh tay nàng, dùng sức túm lấy nàng, thậm chí hung hăng nắm lên cánh tay bị phỏng của nàng, bọt nước bị vỡ, nàng vẫn cảm thấy cơ thể nặng trĩu, giống như không thuộc về mình nữa.
17 Tiêu Sơ Âm còn chưa phản ứng kịp từ nụ cười ngắn ngủi của Vũ Văn Tư Dạ, bỗng nhiên cơ thể trở nên nặng nề, trong phút chốc hai mắt theo phản xạ có điều kiện nhắm chặt lại.
18 Vũ Văn Tư Dạ nhìn thấy cả người nàng đầy vết thương nhếch nhác chạy trối chết, lại gượng ép lôi ra một bộ dáng tươi cười cứng ngắc, trong mắt dâng lên cảm xúc nghiền ngẫm, hắn lại muốn nhìn xem, nữ nhân này có thể giả vờ đến lúc nào!"Một lát bổn vương muốn dùng cơm ở Cúc Hương Viên, hai khắc sau ngươi hãy đến Cúc Hương Viên hầu hạ bổn vương dùng bữa!""Vương gia, thân thể tỷ tỷ không khỏe, lại vừa mới rơi xuống nước, nên để tỷ tỷ nghỉ ngơi mấy ngày, thiếp thân sẽ mở tiệc chiêu đãi tỷ tỷ.
19 Sau khi tắm rửa, toàn thân đã đỡ lạnh. Mặc dù vết bỏng trên vai đã được băng bó, nhưng lúc cánh tay cử động vẫn làm cho người ta nhíu mày. Chân của Tiêu Sơ Âm còn chưa bước vào Cúc Hương Viên đã nghe thấy một giọng nói ôn hòa mềm mại.
20 "Vương gia, ngài làm như vậy e rằng có hơi không ổn". Giọng nói của Tiêu Sơ Âm không lớn không nhỏ vừa vặn để mọi người đều có thể nghe thấy. Thẩm Nhược Vân nghe vậy cúi đầu nhìn đôi tay khéo léo của mình, né tránh ánh mắt của nàng.
Thể loại: Dị Giới, Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 50
Thể loại: Huyền Huyễn, Dị Giới, Xuyên Không
Số chương: 25