41 Dịch trong suốt mang theo hương bạc hà được bôi một tầng mỏng lên chỗ bị thương của Tiêu Sơ Âm, theo sự dẫn dắt dịu dàng của lòng ngón tay Trưởng Tôn Tông Lam, da thịt vốn đang như lửa đốt lại trở nên mát mẻ dễ chịu, cảm giác đau đớn cũng dần mất hẳn, nếu không phải còn có thể nhìn thấy vết máu ẩn hiện trên miệng vết thương, thiếu chút nữa nàng đã cho rằng mình chưa hề bị thương!"Ngươi!.
42 Bố cục của thư phòng trong Bình Uyên vương phủ cũng khác xa những nơi khác, màu xám cách điệu tao nhã thể hiện rõ tính cách và phẩm vị cao cấp của chủ nhân ở đây.
43 Đêm nay, Vương gia lại ngủ trong Mẫu Đan Viên của Vương phi!Đột nhiên trong lúc đó hạ nhân của Mẫu Đan viên đều cẩn trọng hơn nhiều, hai ngày nay cho dù là vương phi ở chỗ phúc tấn hay chỗ của vương gia thì dường như đều nhận được đãi ngội tốt hơn rồi.
44 Tiêu Sơ Âm một đầu mờ mịt, nam nhân này làm gì vậy? Nổi máu ghen sao? Làm sao có thể vậy được!Nhưng hắn đốt thủ cung sa ình để làm gì? Cái thứ để nhìn này có thể chứng minh sự trong sạch của nàng sao? Ừm.
45 Ánh 25trăng le 22lói qua cửa esổ, ánh 45sáng bạc 7quấn lấy 1hai người. Tiêu 14Sơ Âm khép 6hờ mi mắt ađón nhận 5aánh trăng 9dịu dàng, 0flông mi của abnàng khẽ 7crun rẩy, acgiống như 1ađáy lòng 7đấu tranh brất lâu, 6mở mắt 30ra, trong mắt eechỉ còn e3một mảnh 0trong vắt, bkhông còn dcnửa phần d6sắc dục, 6anàng đưa 0ctay chuẩn bbị đẩy 2người phía 98trên ra.
46 Đây rõ ràng là Vương phi nương nương không giữ được lòng vương gia!Thẩm Nhược Vân mỉm cười nhìn Tiêu Sơ Âm đi từ phòng ra, không đợi nàng ngồi xuống đã lên tiếng: "Ngày mai tỷ đã về phủ rồi, còn nán lại ở phủ Thừa tướng mấy ngày, chúng thiếp có chuẩn bị chút lễ mọn, hy vọng tỷ tỷ có thể nhận lấy.
47 Ngoại trừ Tứ phu nhân đưa tới bức tranh cuốn, lễ vật của những người khác tuy không tính là quý báu, nhưng cũng không có tâm cơ gì. Tiêu Sơ Âm đều để cho Cẩm Thái nhận hết, đang chuẩn bị dặn dò Cẩm Thái đến phòng bếp bảo người ta chuẩn bị bữa ăn, đột nhiên nàng như nghĩ đến cái gì đó.
48 "Vương gia, thiếp thân có thương tích trong người, hiện giờ cả bản thân còn không lo được, chỉ sợ là không có năng lực giúp đỡ Thẩm trắc phi quản lý vương phủ.
49 "Không cần. " Vũ Văn Tư Dạ thu hồi tầm mắt, chờ sau khi Tiêu Sơ Âm ăn sushi xong mới đứng dậy chắp tay rời đi: "Ngày mai về phủ Thừa tướng, ngươi hãy chuẩn bị đi.
50 Phủ thừa tướng hôm nay phi thường náo nhiệt, Tiêu Viễn vận quan phục tơ lụa đen, sáng sớm đã vuốt râu mép hoa râm đang cầm bình trà chơi đùa với chim chóc trong vườn, huýt sáo.
51 Thị vệ nghe mệnh lệnh của nàng, bối rối do dự nói: "Vậy. . . "Vũ Văn Tư Dạ quay đầy nghi ngờ nhìn nàng, suy nghĩ cũng cảm thấy không thỏa đáng, Trưởng Tôn Tông Lam tìm hắn lúc này cũng biết phân biệt nặng nhẹ, phất tay để thị vệ tiến vào: "Mời Trưởng Tôn công tử tiến lên đi.
52 "Gia, việc này e rằng không ổn", thuộc hạ bên cạnh khom người nói: "Kiệu mềm xuất hành của Trưởng Tôn thế gia từ trước đến nay không thể tùy tiện để người ta lục soát, hơn nữa hôm nay chiếc kiệu của Trưởng Tôn công tử ra ngoài, hình như là.
53 >Bình Uyên vương phi giữa ban ngày ban mặt mất tích trước mắt công chúng, trong nhuyễn kiệu của Trưởng Tôn tam công tử lại phát hiện ra nha hoàn đang hôn mê bất tỉnh, điều này hoàn toàn là một kế hoạch chạy trốn được dự tính từ trước.
54 Dán sát thân mình lên tường đất trong ngõ nhỏ, trái tim nàng nhảy lên dữ dội, nghe tiếng đao kiếm chém giết, không khó để biết những người này đều là cao thủ, nếu lúc này nàng chạy ra hoặc có hành động thiếu suy nghĩ gì, nàng không dám chắc sẽ không bị những người này phát hiện, sau đó giết người diệt khẩu.
55 Bên này Tiêu Sơ Âm gặp phải chuyện bị hành hung dưới ánh nắng ban ngày, trên đường phố nhốn nháo bên kia Bình Uyên Vương gia và Tiêu Thừa Tướng đang trong cục diện giằng co.
56 Người đã bị kéo lại, không cứu cũng không được, may mà đồ đạc trong trạch viện đều đầy đủ, cũng có chút đồ ăn và thuốc, có lẽ người nhà này trước kia đã để lại.
57 Tiêu Sơ Âm hối hận, cả ruột cũng vô cùng hối hận…Hai người ngồi trong viện mắt to trừng mắt nhỏ, một đôi mắt sáng ngời như hỏa nhãn kim tinh của Tôn Ngộ Không, một đôi mắt hỗn độn mê man mờ mịt hơi nước đầy tội nghiệp.
58 Hai bên đường phố đã có cửa hàng đốt đèn lồng, hoàng hôn chậm rãi buông xuống, tiếng rao hàng lúc trầm lúc bổng càng náo nhiệt hơn cả ban ngày. Trên đường vẫn có từng toán thị vệ luân phiên nhau cầm giáo kiếm, dường như đang tìm cái gì đó.
59 Vũ Văn Tư Dạ để thị vệ lui ra, cả con đường chỉ có “Khách Cư Kinh Hoa” là chưa cho người lục soát, mặc dù khả năng là rất nhỏ, nhưng cứ sai người khám xét cũng có thể ngừa vạn nhất.
60 Văn Ngọc Triệt chống cằm chống trên mặt bàn, trên mặt luôn treo nụ cười ấm áp, hoàn toàn trái ngược với sự khẩn trương của Tiêu Sơ Âm. Vũ Văn Tư Dạ đã cảm thấy được sự khác thường trong góc phòng, tầm mắt nhìn chằm chằm vào một nam một nữ ăn vận bình thường kia, bước tới gần…“Gia, dưới đất phát hiện có phòng tối!” Thuộc hạ vội vàng bẩm báo, vẻ mặt ngưng trọng.