21
Vương Thần bế thốc cả người Tử Lạc dậy nhưng cô vẫn không hề có phản ứng, hiển nhiên lại là hôn mê mất rồi.
Cô còn nhớ rất rõ, nếu như người của Vương Thần đến sớm hơn một tí chắc chắn cô đã không nghe thấy những lời cay nghiệt đó.
22
Cô nhìn hắn hai người đều không nói một lời, cả hai đều đang đuổi theo những suy nghĩ riêng của mình.
Tâm trạng của cô lúc này vô cùng rối bời, người bạn mà cô từng ước sẽ cùng làm bạn đến cuối đời giờ lại đối xử với cô như vậy cũng chỉ vì người đàn ông trước mắt.
23
Một lúc lâu sau, Vương Thần chẳng biết nói gì đành cứ ôm cô dỗ dỗ, hắn cảm thấy tốt nhất là bản thân không nên nói gì nữa.
Mãi đến khi bụng Tử Lạc réo ầm lên thì hắn mới phát hiện và bắt đầu cho cô ăn, Tử Lạc thật sự rất ghét nha, người ta đang giận thì làm sao có thể kêu đói bụng được chứ!
Như vậy mà hắn cũng không biết!
Vương Thần cứ nghĩ Tử Lạc còn giận mình nên quyết định đút cho cô ăn, nhưng mà cuối cùng lại bị cô đoạt lấy tự ăn một mình.
24
Tử Lạc đang nghĩ, hắn là đang giả vờ hay thật sự chưa bao giờ thấy cái băng vệ sinh vậy?
Tã trẻ em và băng vệ sinh của phụ nữ hoàn toàn khác nhau đấy nhé, còn nữa, làm sao có thể mua đồ mà không biết mình mua cái gì chứ!
"Anh.
25
Sau đó, Vương Thần cũng không ở lại lâu thêm nữa, dù sao công ty một ngày cũng không thể không có hắn.
Rất nhanh thì hắn liền cho người liên lạc với cô nhi viện, thấy những người đã yêu thương mình ngay từ khi còn bé, cảm xúc trong Tử Lạc một lần nữa vỡ oà.
26
"Tiểu Lạc Lạc, chúng ta đi thôi!"
Đang ngẩn ngơ thì bác Thuỳ lên tiếng, lần này cô dọn về cô nhi viện ở, tuy rằng có chút xa trường và cả công ty nhưng sau chuyện này bác Thuỳ không còn muốn để cô ở một mình nữa.
27
"Hàn Minh Cảnh, tôi còn tưởng cậu sẽ không trở về!"
Sau khi kết thúc cuộc họp, Vương Thần liền lôi Hàn Minh Cảnh vào phòng nói chuyện, tuy đã hơn 1 năm nhưng hắn còn nhớ rõ cái thảm cảnh ngày hôm đó.
28
"Ưm. . . . dừng lại!"
Tử Lạc cố sức đẩy Vương Thần ra nhưng hắn giống như không hề bị tác động đến, mãi một lúc sau khi dày vò đôi môi của cô thì mới chịu dừng lại.
29
Ngoài cửa sổ là mặt trời đã sớm ló lên từ khi nào, ánh nắng dịu nhẹ chiếu sáng cả căn phòng khiến đôi tình nhân nằm trên giường càng thêm tuyệt mỹ.
30
Vương Thần lạnh lùng cũng không quan tâm mấy nữ sinh kia lắm, tâm trạng bây giờ của hắn bây giờ cũng chỉ hình dung bằng bốn chữ không nóng không lạnh.
31
Tử Lạc nhìn một lúc rồi mới bắt máy.
"Alo!"
Nghe tiếng đầu dây bên kia trả lời, Vương Thần cũng nhíu mày một cái, cô bận rộn đến mức điện thoại của hắn phải đợi đến năm sáu tiếng reo mới chịu bắt máy sao?
Vương Thần hắng giọng một cái, sau đó cũng im lặng trầm ngâm một lát không biết mở lời làm sao, còn Tử Lạc vẫn đang thầm nghĩ thật tốn tiền điện thoại cũng may là hắn tốn.
32
Mấy ngày gần đây có lẽ Vương Thần rất bận rộn, dường như hai người không hề liên lạc với nhau, Tử Lạc còn có cảm giác như đã bước hẳn ra khỏi thế giới của nhau.
33
"Tiểu Lạc, sang đây!"
Thời điểm hai người đến sân bay chỉ cách thời gian bay khoảng nửa tiếng nên cả hai đều có chút vội vã, Vương Thần thì thân quen với nơi đây như là nhà mình nhưng mà Tử Lạc thì là lần đầu tiên.
34
Theo như những gì Tử Lạc nhận thấy hiện tại, nếu như cô hỏi hắn thì chưa chắc hắn đã trả lời nên đành nuốt thắc mắc ngược xuống bụng.
Cô quay ra ngoài ô cửa nhỏ nhìn bầu trời, cảm giác thật kì lạ nhưng rất đặc biệt, giống như chỉ cần dang tay ra là có thể chạm tới những đám mây.
35
Lúc Tử Lạc và Vương Thần đến khách sạn thì cô cũng có chút bất ngờ, trông có vẻ giống resort hơn là khách sạn.
Nhưng mà. . . . Vương tổng sẽ chi tiền cho tất cả nhân viên để ở đây sao?
Nhiêu đó tiền chắc cũng là hai tháng lương của cô a~
"Vương tổng, nhân viên của công ty chúng ta đâu?"
Lần này, Vương Thần trực tiếp quay sang liếc Tử Lạc một cái, cô có thể ngừng nhắc về cái chuyện không quan trọng đó không chứ?
"Họ lại nhắn tin ở công ty có việc gấp nên chỉ có hai chúng ta!"
À rế?
Cái gì chứ, rốt cuộc là chỉ có hai người đi thôi sao, không không, sao cô lại cảm thấy lần công tác này chứa đầy những sự bất an.
36
Gương mặt đã sớm cúi gầm của Trương Ái Ái lại trở nên một mảng trắng bệch, không thể nào, làm sao Vương tổng có thể nhận ra chứ?
"Vương tổng, anh nói gì vậy, tôi có ý đồ gì chứ?"
Trương Ái Ái ngẩng đầu lên, trong mắt là một mảng trống không còn bất cứ sự lo lắng gì, chỉ còn lại một Trương Ái Ái đáng yêu.
37
Tối hôm đó Tử Lạc đặt lưng xuống giường mà lòng đầy u ám, cô có thể ngủ ở salon hay sàn nhà cũng được, miễn là không phải ở với hắn.
Nhưng mà Vương Thần nào cho cô được như ý, hắn một hai đều lôi cô lên giường rồi quấn chặt mền lại không cho cô rời đi.
38
"Ái Ái, có ổn không đó?"
Tử Lạc cảm thấy da mặt mình dường như có một lớp bảo vệ rất mỏng nhưng kì lạ là cảm giác rất thoải mái, giống như da đang được thư giãn.
39
Cả ba người đàn ông lần lượt nhìn thấy biểu cảm kì lạ của Trương Ái Ái nhưng ngoài mặt vẫn không hề có một tí thay đổi.
Chỉ là Hàn Minh Cảnh và Vương Đặc Nhĩ đều nhìn sang Vương Thần, cả hai đều cùng mang một ý vị, xem ra cậu sắp có rắc rối lớn rồi a!
Riêng Tử Lạc thì không nhận ra Trương Ái Ái chính là đang tính kế, cô cứ nghĩ rằng chắc chỉ là một phút thất thần thôi, cô cũng hay như vậy mà?
"Ái Ái, nghĩ gì chăm chú thế?"
Trương Ái Ái như tỉnh dậy từ trong cả ngàn suy nghĩ, lập tức liền cảm thấy những ánh mắt lạnh lùng bắn thẳng về phía mình, hiển nhiên là có người đã biết!
Cô ả ánh mắt còn chút hoang dại nở một nụ cười với Tử Lạc, vẫn như mọi ngày, đều đáng yêu và tươi mới khiến người ta không nhận ra được sự kì lạ.
40
Cả năm sau đó đều cùng nhau di chuyển ra bờ biển nội địa của khách sạn, quả nhiên phải công nhận một điều rằng biển ở Bali rất đẹp!
Cảnh tượng hoàn mỹ của tạo hoá, nước biển thật xanh nhưng khi đặt chân xuống vẫn có thể nhìn thấy rõ đôi chân của mình.