61
Thật trùng hợp làm sao ngay lúc Thư Kỳ vừa rẽ qua phòng khác thì cũng là luac Vương Thần trở lại, tuy hai người không chạm mặt nhưng vẫn có một sự trùng hợp đến kì lạ.
62
"Này, sao lại còn vũ hội? Anh đùa sao rõ ràng không có nói. . . . "
Tử Lạc không dám biểu cảm quá lố vì cô biết vẫn còn rất nhiều ánh mắt hướng về phía cô và Vương Thần thế nhưng vũ hội là sao chứ?
"Chuyện này anh cũng không rõ!"
Cô không tự tin chiếc trâm cài có thể bảo đảm được chiếc váy không bị bung ra nếu như thực hiện những động tác nhảy.
63
"Anh cố chờ một lát, Kathyrn và Thư Kỳ đã đi lấy thuốc rồi!"
Tử Lạc cũng có chút khẩn trương nhìn Vương Thần trên giường gương mặt đỏ bừng mồ hôi đầm đìa, hai hàng mày kiếm cau chặt lại rất đau khổ.
64
Ngày hôm sau, nắng vàng óng ánh, trời xanh mát mẻ thế nhưng có hai người vẫn không hề hay biết gì cho đến khi ngoài cửa sổ là một màu vàng chói.
Tử Lạc mơ màng tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ngâm mình trong bồn tắm, phía trên còn có những cánh hoa hồng rất thơm!
Vô thức, cô nhìn xung quanh như thể kiếm tìm bóng dáng ai đó.
65
Sau một đêm trằn trọc suy nghĩ cuối cùng Tử Lạc cũng đã đưa ra quyết định có ảnh hưởng đến sự an toàn tính mạng của mình.
Để khả năng bị "ăn" trong phòng làm việc giảm xuống tối thiểu, cô sẽ đi học một khoá tâm lý, đây chính là một mũi tên trúng hai con chim a~
Cô từ lâu đã muốn đi học một khoá tâm lý nhưng vốn không có kế hoạch mà bây giờ chính là thời điểm hợp lý, chỉ là nếu hắn không đồng ý thì sao nhỉ?
Lúc đó.
66
"Chúng ta qua bên trung tâm nhé, tôi nghĩ cũng không còn sớm lắm!"
Khải đề nghị trước, hắn vẫn luôn giữ nụ cười của mình, ánh mắt nhìn Tử Lạc rất ngọt ngào nếu không phải quan hệ tình nhân thì chỉ có thể là quan hệ chị em mà thôi!
Chẳng có người đàn ông nào lại nhìn một cô gái mới quen bằng ánh mắt này cả.
67
Bàn tiệc linh đình ngay trước mắt, hơn nữa còn là dưới sự chứng kiến của mình mà tạo nên, Tử Lạc lấy điện thoại ra chụp đi chụp lại hơn trăm tấm rồi mới dám đặt đũa nếm thử.
68
Đã hơn hai tuần kể từ buổi học tâm lý đầu tiên thế nhưng Khải không xuất hiện trên lớp nữa, thay thế hắn là một người cũng đẹp trai tuấn tú không kém thế nên trong lớp cũng chẳng ai để ý sự khác biệt này ngoài Tử Lạc.
69
Tử Lạc ngồi trong phòng Trưởng phòng thiết kế suy nghĩ, anh trai của Khải, Elvis chắc chắn không phải là một nhân viên bình thường, nếu không cũng không dám lớn lối với người khác như thế.
70
Đã hơn ba giờ chiều, Elvis ngồi trong phòng làm việc nhếch môi cười nhẹ, quả thật cảnh tượng hắn bắt gặp lúc buổi trưa quả thật rất đặc sắc.
Cũng may đó là bãi đỗ xe dành cho cán bộ cao cấp nên không bị ai bắt gặp, thế nhưng chẳng phải hắn vẫn bắt gặp rồi đó sao!
Thú vị, thú vị!
---
Vương Thần ngồi ở dãy ghế chờ hành lang bệnh viện nhếch mép cười, thật không thể ngờ có ngày cuộc đời hắn lại như một bộ phim thế này.
71
"Tránh ra! Bạn trai của tao là tổng giám đốc Vương thị, mày dám làm gì tao không sợ anh ấy sẽ giết mày sao?"
Hắn ta cười một tràng dài, trong bóng tối, cô không nhìn rõ gương mặt của hắn nhưng đại khái cũng có thể thấy được một vết sẹo dài trên mặt hắn.
72
"Thật phiền quá, cũng đã khuya rồi, tôi cũng không dám ở lại làm phiền thêm, chỉ là. . . . có thể giúp tôi về nhà không, cổ chân tôi đau quá!"
Tử Lạc lên tiếng nói, dù sao cô hiện tại cũng không có tâm trạng để gặp gỡ ai, nếu như được thật là muốn trở về Anh sống với Kathyrn.
73
Đã hai tháng ba tuần kể từ ngày cô trở về Trung Quốc, hắn đã rời đi hơn một tuần rồi. . . . nằm trên giường, cô thấy thật cô đơn thế nhưng không thể từ bỏ.
74
Lúc Tử Lạc chuẩn bị ngất đi thì mơ hồ thấy hình ảnh của Vương Đặc Nhĩ, hắn kịp thời ôm lấy cô. . . .
Lúc tỉnh lại cũng không biết là đã bao lâu, ngoài cửa sổ đã là một màn đêm che phủ, Singapore đêm xuống nhộn nhịp sang trọng.
75
"Tử Lạc, thế nào rồi?"
Giọng nói cấp bách của Kathyrn truyền qua đầu dây.
"Ổn rồi. . . . chỉ là chưa tỉnh dậy. . . . "
Tử Lạc ngồi bên giường Vương Thần, bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt bên gò má của hắn, râu lún phún mọc khiến cô sờ vào có chút nhột.
76
Tử Lạc chạy ra khỏi phòng bệnh, nghĩ thầm muốn tìm cô y tá thường trực ở phòng vip, mượn cô ấy một cây son.
Ít nhiều gì cũng không muốn Vương Thần vừa tỉnh dậy đã thấy bộ dạng thảm hại của mình.
77
Không lâu sau cánh cửa kia liền mở ra, hai cô y tá trên tay là hai đứa trẻ bụ bẫm đáng yêu giống nhau như hai giọt nước, càng giống nhau hơn ở bộ dạng khóc ầm lên của chúng.
78
"Em có thấy hai thằng nhóc nằm ở chính diện không, chính là con chúng ta!"
Tử Lạc mở to mắt ra nhìn, cảm thấy thật thiêng liêng, nếu có thể cô thật muốn bế chúng lên mà cưng nựng, sinh được một ngày nhìn cũng như hai cục bột mà thôi nhưng mà cô lại nhận thấy chúng có rất nhiều điểm giống Vương Thần.
79
"Bạn Tử, sau này cẩn thận người kia một chút, tôi thấy cô ta không có ý tốt với cậu"
Mễ Trường Lộ năm mười tám tuổi là một thiếu nữ đơn thuần, kiêu ngạo, mái tóc cô dài tận ngang hông, lộ vẻ dịu dàng kiều diễm.
80
Lại là một ngày mưa tầm tã.
Dường như ông trời rất thích mưa, mỗi lần trời mưa như vậy, không khí trong phòng giam liền trở nên ẩm thấp, rất nóng nực, khó chịu.