41
Nghe được câu này, tất cả đều trố mắt mà nhìn sang Vương Thần, lúc nãy vừa dứt khoát không xuống biển nhưng sao giờ lại. . . .
Càng ngạc nhiên hơn đó chính là hai người Vương Đặc Nhĩ và Hàn Minh Cảnh, cái tên này quả thật là thèm vợ đến mức này rồi sao chứ?
Ngay từ lúc còn nhỏ Vương Thần đã cực kì ghét đi bơi, thật sự chẳng có một chút gì vui vẻ ở một nơi bao người chen chúc.
42
"Tiểu Lạc, Tiểu Lạc cậu có làm sao không?"
Ngay lúc đang thất thần bỗng nhiên âm thanh của Trương Ái Ái vang lên bên tai, hai tai Tử Lạc cứ ong ong đến cả câu chữ nghe cũng chẳng rõ.
43
"Ái Ái, sao lại dắt tớ đến đây!"
Thật không ngờ cái nước thần mà Trương Ái Ái nói lại chính là coctail ở quán bar này đây, ở cái nơi âm nhạc như muốn đâm thủng màng nhĩ người ta như thế này làm sao có thể thư giản vui chơi chứ.
44
Trong căn phòng lúc này là cảnh tưởng hỗn loạn vô cùng, hai người phụ nữ thân thể xích loã dưới đất trên mặt đầy vẻ khiếp sợ.
Hai cô ả cuống quít chạy ra khỏi phòng mà thậm chí còn chưa kịp mặc quần áo, dáng vẻ kia của Vương tổng quá mức đáng sợ rồi.
45
Trương Ái Ái nhìn Tử Lạc, hiển nhiên biết trong lòng cô đang lo lắng dường nào, hai bàn tay chảy đầy mồ hôi nắm chặt lại.
"Tiểu Lạc, nếu không muốn chúng ta liền quay về!"
Tử Lạc không hiểu sao trong lòng rất nôn nao muốn gặp Mễ Trường Lộ, khẩn trương đến độ gương mặt đỏ bừng.
46
Trương Ái Ái cô ta rõ ràng tâm cơ, nhưng rốt cuộc thứ cô ta muốn là gì?
Cô ta sẽ làm gì cô gái ngốc nghếch kia chứ, giống Mễ Trường Lộ sao?
Không thể.
47
Ha. . . . Tử Lạc của tôi ơi!
Trước khi đi Bali, tôi đã đến thăm Mễ Trường Lộ, thật ra bọn tôi đã từng nói chuyện vài lần ở các buổi dạ hội của gia tộc.
48
Trong đầu dần hiện lên câu nói ấy của Mễ Trường Lộ, Tử Lạc cảm thấy như trái tim mình có hàng ngàn con dao đâm vào.
Đi sao?
Đi rồi. . . . sẽ tới đâu, thế giới của cô chính là thế giới nhỏ bé này!
"Ái Ái, tớ không thể đi.
49
Ngày hôm sau, Tử Lạc đã xin về nhà, cô bày tỏ với các bác ở cô nhi viện về ý kiến của mình.
"Tiểu Lạc, tại sao cháu lại quyết định như vậy? Ở trong nước dù gì cũng có các bác lo cho cháu, cháu.
50
30 phút sau là lúc Đồng Kỵ gởi cho Vương Thần toàn bộ danh sách những người đã bay trong ngày hôm nay, lọc hẳn ra một danh sách nữ giới.
Hẳn là Đồng Kỵ đã tốn không ít công sức.
51
Vương Thần càng lo lắng cấp tốc hơn, hắn liên tục nhìn đồng hồ trên tay mà chẳng thể khiến chúng dừng lại.
Nhưng bỗng dưng chiếc đồng hồ trên tay hiển thị tia sáng, Vương Thần liền đưa lên lỗ tai.
52
Tử Lạc vừa tỉnh dậy liền cảm thấy đầu mình rất nặng, hẳn là bị sốt rồi nhưng mà. . . . bệnh viện nào lại có những nội thất sang trọng thế này a?~
"Ưm.
53
1 tháng kể từ ngày cô đi, hắn nhận ra mình thật sự đã yêu cô rất nhiều!
3 tháng trôi qua, hắn nhớ cô đến cả ngày chỉ vùi mình vào công việc và rượu chè!
1 năm trôi qua, hắn dường như bình tĩnh lại, con người vốn lạnh lùng tàn nhẫn lúc trước bây giờ còn vô tâm.
54
"Nhanh lên thôi Lauren, còn 5 phút nữa là đến chuyến bay rồi!"
Kathyrn ăn mặc sành điệu đứng ngay sân bay với cả ba cái vali trông nổi bật vô cùng, cô có một thói quen là chỉ thích sử dụng những dụng cụ thường ngày của mình nên tất cả đều nằm trong 3 cái vali này đây.
55
Đứng trước cổng cô nhi viện ngày nào, Tử Lạc dường như chẳng còn nhận ra nơi mình đã ở suốt 20 năm trước.
Nếu như không phải là địa chỉ đó, có lẽ cô chẳng thể nhận ra cái nơi to lớn và xinh đẹp này là cô nhi viện.
56
Bác Thuỳ đặt hai bàn tay Tử Lạc vào lòng bàn tay ấm áp của mình, dường như đang phần nào cố gắng an ủi cô.
"Tiểu Lạc, cháu biết không, bác Lan bị ung thư máu.
57
Kathyrn cả chiều đều ra vẻ ngẩn ngơ nhưng thực ra trong lòng như con mèo nhỏ đang không ngừng tính toán, mục đích của cô khi đến Trung Quốc không ngờ lại sớm có thể thực hiện như vậy.
58
Tử Lạc rùng mình một cái, hiển nhiên là đã cảm nhận rõ được ánh mắt như lang như sói của Vương Thần.
Cũng đã bốn năm chưa cảm nhận. . . . bây giờ cô còn cảm thấy nó đáng sợ hơn trước.
59
Thật sự mà nói hiện tại Vương Thần cũng không rõ bản thân nữa, hắn cứ tưởng hắn vốn là lạnh lùng ích kỉ, thậm chí còn cho rằng khi cô quay lại sẽ không biết cách bắt chuyện.
60
Mấy ngày sau cũng đều đặn các khung giờ nhất định, Vương Thần sẽ đến thăm hỏi cô, cái thể loại sủng đến tận trời này khiến cô không quen, mà Kathyrn chính là càng buồn bực!
"Tiểu Lạc a~ nói tớ nghe cậu và người đàn ông đó có phải đã lên giường rồi không?"
Kathyrn chán nản gặm táo nói, cô thừa nhận bản thân không hề muốn có người yêu nhưng cũng khá tổn thương khi không có ai theo đuổi a~
Tử Lạc đang phác thảo bản vẽ ngồi bên khung cửa sổ, gió thổi làm mái tóc đen của cô bồng bềnh bay, có một dáng vẻ gì đó thoát tục!
Nhưng sau khi nghe được lời nói của Kathyrn, Tử Lạc thậm chí hoảng sợ rớt cả cây bút chì xuống dưới nền nhà!
"Này Kathyrn cậu nói cái gì đó!"
Tử Lạc có lẽ vì quá xấu hổ mà mặt đỏ lên, Kathyrn cười khúc khích, xem ra người đàn ông đó cũng không tệ, có thể chọc cho Tiểu Lạc sắt thép đỏ mặt!
Còn một bên Tử Lạc chạy tới chạy lui đóng cửa chính rồi cửa sổ, loại chuyện này đâu phải cứ khơi khơi mà nói được!
"Còn không phải sao? Hôm trước anh ta ngồi cạnh cậu mà ngón tay thì vuốt lấy các đốt sống lưng của cậu!"
Nói rồi, Kathyrn lại gặm trái táo lần nữa, xem ra Tiểu Lạc cũng không trong trắng như mình nghĩ!
Vẫn là bản thân đáng yêu nhất!
"Aaaa! Cậu im ngay!"
"Vậy thì kể tớ nghe làm sao hai người gặp được nhau!"
Thở dài một cái, Tử Lạc biết chuyện này trước sau gì cũng phải nói cho Kathyrn nghe, dù sao trong lòng cô đã không còn phòng vệ với Kathyrn nữa!
"Trời ạ! Trên đời này có loại người đàn ông như vậy sao?"
Kathyrn ngạc nhiên đến mức thốt lên bằng tiếng mẹ đẻ, nghe xong câu chuyện của Tiểu Lạc.