1 Bầu trời xanh thẳm, những tia nắng ấm áp chiếu xuống nhân gian, hừ, chẳng bằng cho cái chốn cung đình tịch liêu mà cô quạnh nơi đâu.
Giữa sân đình, quang cảnh thảm không tả nổi.
2 Âm thanh Dung Tiêm Nguyệt hét lên không hề nhỏ, nhưng tóm lại cũng không cách nào gặp được Hoàng Thượng. Đương nhiên, nàng cũng không hi vọng mình sẽ gặp tên hoàng thượng kia.
3 Hàng mày Dung Tiêm Nguyệt hơi nhếch lên “Ngươi là ai?”
Nghe vậy, Ý Quý Phi bật cười một trận: “Nghe nói mấy ngày trước muội muội hóa điên, bổn cung còn tưởng đám hạ nhân trong cung đồn bậy, ai ngờ là thật.
4 Dưới bầu trời xanh thẳm, sự chám chường và tịch liêu vờn quanh các tòa cung điện.
Giữa sân đình, tàn tạ không thể tả.
Nếu không phải vì căn phòng của nàng còn xuất hiện mấy món đồ, cùng với cái cô bé Tiểu Xuân Đào đang đứng bên cạnh với đôi mắt hơi rưng rưng vì kích động thì, Dung Tiêm Nguyệt còn tưởng mình đang quay về khoảng thời gian của mấy ngày trước, trở lại những ngày ăn dưa muối canh nhạt.
5 Vạn vật như chìm trong màn đêm tối đen như mực, xuyên thấu qua tấm cửa sổ bên ngoài, ẩn hiện trên tấm màn giấy mỏng là cái bóng đen có hình dáng tựa như sứ giả địa ngục đang đi làm nhiệm vụ.
6 "Ngươi là ai?"
Dung Tiêm Nguyệt trấn tĩnh hỏi, cơ thể không tự chủ lui vào sát bên trong giường. Nỗi sợ hãi mới tiêu tán đi giờ lại dâng lên đợt hai.
7 Ngay khi nhìn thấy gương mặt thẹn quá hóa giận của Dung Tiêm Nguyệt, gương mặt có vẻ như hận không thể lật ngược người đàn ông kia, sau đó đâm chết tươi thì đột nhiên phía sau vang lên thứ âm thanh nhàn nhạt.
8 "Có sách ghi chép, thuật ly hồn người hay còn gọi là thuật thoát xác, một linh hồn có thể nhập vào cơ thể của một chủ thể khác, đặc điểm nhận dạng chính là mỗi hành động, cử chỉ của chủ thể sẽ khác biệt hoàn toàn so với chủ thể ban đầu.
9 Mấy ngày qua, Dung Tiêm Nguyệt hết ăn no, rồi lại ngủ, ngủ đã rồi lại ăn. Trong lúc rảnh rỗi có đi ra ngoài thực hiện quá trình trao đổi không khí, điều tiết nội lực.
10 Nàng nhẹ nhàng thở phào một hơi, quay đầu.
So với ngày ấy thì người đàn ông áo đen đó còn âm u và ác liệt hơn.
Cả phòng trở nên lạnh lẽo.
11 Ấm áp, mềm mại, mang theo hương gỗ đàn nhàn nhạt.
Dung Tiêm Nguyệt trợn tròn hai mắt.
Hắn, là đang hôn nàng.
Từ trong cổ họng, mới vừa rồi còn ư ử phản kháng, giờ thì đột nhiên biến mất tiêu, cả người trở nên cứng ngắc.
12 "Nói vậy, hoàng hậu muốn ta chứng minh?"
Dung Tiêm Nguyệt mở to mắt nhìn hắn.
". . . Đại hiệp nghĩ sao cũng được!"
Sau khi nghe câu trả lời của Dung Tiêm Nguyệt, tiếng cười của người kia ngày một lớn hơn.
13 Vàng ngọc chói lóa, nguy nga tráng lệ.
Màu vàng óng của hàng ngàn viên ngọc lưu ly dưới ánh mặt trời trông rực rỡ và hoa lệ vô cùng.
Ba tầng đá bạch ngọc lợp làm sản, thủy tinh ngọc bích trang trí làm đèn, trân châu gắn đầy làm vật tiêu khiển.
14 Da đầu Dung Tiêm Nguyệt run lên từng đợt.
Nàng không phải là người cổ đại, nhưng thánh chỉ của Hoàng Đế là độc nhất, một lời vàng ý ngọc có thể biến thành máu chảy thành sông, nàng biết rõ điều đó.
15 Trong đầu Dung Tiêm Nguyệt hình dung ra bộ dáng đắc ý của Ý Quý Phi kia, sắc mặt chợt trầm xuống, Tiểu Xuân Đào hầu hạ bên cạnh thấy vậy cũng lo lắng.
16 Những làn gió mát dịu nhẹ thổi, vài lọn tóc tinh nghịch nhảy nhót trong gió, tựa như một đóa hoa mẫu đơn mới chớm thướt tha uốn lượn, trước ngực là một lớp vải gấm mỏng rộng màu vàng tươi, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều giống như cành liễu yêu kiều phất phơ trong gió.
17 Bên trong Phượng Nghi Cung.
Tẩm cung được cách ly hoàn toàn với bên ngoài, đến cả Tiểu Xuân Đào cũng chỉ có thể đứng bên ngoài trông chừng, không dám mở miệng to tiếng.
18 Hàng lông mày tuấn lãng, đôi mắt thanh lệ, sống mũi thẳng tắp hình dọc dừa, môi mỏng cong đúng chuẩn đàn ông.
Mỗi một vẻ đẹp trên gương mặt người đàn ông đều giống như bước ra từ tranh vẽ, hoàn hảo từng đường nét, so với trang điểm còn xuất sắc và sắc xảo hơn, trông người nọ yêu nghiệt mà điển trai vô cùng.
19 Không giống như lần trước, chỉ là một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, lần này, nụ hôn lại mang theo một cảm giác luyến tiếc đầy tinh tế, giống như cánh hoa anh đào, vuốt nhẹ bờ môi nàng, từng chút một từng chút một dụ dỗ.
20 Dung Tiêm Nguyệt ngượng ngùng cúi đầu, trong mắt lóe lên một tia khó hiểu nhưng rất nhanh che giấu đi :"Trang sức thì nhiều như cỏ. . . Hoàng Thượng lại là người sống trong nhung lụa nên không nhớ rõ cũng là điều đương nhiên.