41
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Xuân Đào lập tức nghệch ra.
Dung Tiêm Nguyệt nhìn sang, bật cười.
"Được rồi, cũng là do ta suy nghĩ không chu toàn, nhanh lấy về đi!"
Mấy ngày nay trong lúc rảnh rỗi, nàng nghĩ vẩn vơ mấy kiểu dạng y phục cùng với vài món trang sức, Xuân Đào xem qua xong lập tức chạy đi dặn dò người của Y Cục làm theo, giống như sáng nay, nàng khoác trên người bộ Mẫu Đơn lấp lánh kia, nó cũng có thể gọi là một trong số những thiết kế của nàng.
42
Bóng đêm dần buông.
Phượng Nghi Cung.
Đèn đuốc sáng trưng.
Bên trong tẩm cung, người nữ tử trong gương khoác trên mình bộ áo lụa mỏng, son phấn đã lau đi lộ ra khuôn mặt trắng tự nhiên như ngọc, mái đầu tùy ý buông thả phía sau, trên đầu cũng không có mấy loại trâm cài nặng nề thường ngày, vỏn vẹn chỉ dùng một sợi dây nơ, mà chỉ bằng một sợi dây thôi, cũng đã toát lên dáng vẻ thoát tục và thuần khiết của người nữ tủ, tựa như tiên nữ vừa mới đáp xuống trần gian tắm rửa qua.
43
Trâm vàng sắc bén xẹt qua đầu ngón tay nàng, khóe môi Dung Tiêm Nguyệt khẽ mím chặt.
. . . . . . . . . . . .
Tiền triều.
Đèn đuốc sáng trưng.
44
"Nương nương!"
Ngoài cửa, âm thanh Tiểu Xuân Đào mang theo một tia lo lắng, phần nhiều là kinh hoảng.
"Đi ra ngoài!"
Dung Tiêm Nguyệt lại quát thêm một tiếng.