21 Nàng ngẩng đầu, khóe mắt xuất hiện vài giọt lệ óng ánh mê ly, nàng khổ sở nhìn nam nhân đó, đau lòng nói :"Lúc trước là nô tỳ có lỗi, Hoàng thượng nghĩ nô tỳ là người như thế cũng không sai, là nô tỳ tự làm tự chịu.
22
Người ta nói sự sủng ái của đế vương giống như lưỡi dao hai mặt, nếu "Dung Tiêm Nguyệt" kiếp trước có tính cách kiên cường một chút thì hà tất gì cuộc đời của nàng ta lại dựa cả vào hắn? Nhưng.
23 Trong mắt Dạ Lăng Cảnh sóng sánh ý cười, thoả mãn gật đầu, "Không hổ là tâm phúc bên cạnh trẫm, trả lời rất thành thực!"
Thường Tổng quản đắc ý ngẩng đầu.
24
Cả người cung tỳ đau đớn run lẩy bẩy, một bên gò má in hằn năm dấu tay đỏ chót, nhưng có muốn giơ tay lên ôm mặt cũng không dám, miệng bắt đầu hô hoán kêu tha.
25 Dung Tiêm Nhiễm nhìn chằm chằm Hương Ngọc, đáy mắt hơi đổi, bộ dáng hận thù ban nãy cũng biến mất.
Nàng kéo khóe môi, hừ nhẹ.
"Đứng lên đi —— "
"Vâng!"
Hương Ngọc nâng người đứng dậy.
26 "Nô tỳ xin nghe nương nương!"
Xuân Đào trước nay chưa từng có ý kiến hay dị nghị về yêu cầu của chủ tử mình.
Dung Tiêm Nguyệt gật gật đầu nói :"Bây giờ, tuy đã hồi cung nhưng có khi mẫu thân vẫn chưa biết chuyện này, điều ta muốn chính là em hay giúp ta chuyển lời đến Dung Phủ, nói rằng ta sống rất tốt, xin mẫu thân đừng lo lắng!"
"Phận làm con gái, việc đầu tiên chính là báo hiếu, mà mẫu thân lại không ngừng lo lắng cho nỗi khổ của ta, làm sao ta có thể khiến cho mẹ già mình an lòng được đây!"
Xuân Đào ngẩn người, sau một lát mới hiểu được :"Ý của nương nương là bây giờ nương nương nhận được sự chăm sóc đặc biệt từ Hoàng Thượng nên muốn làm vậy để người của quý phủ sinh lòng kính nể phu nhân hơn?!"
Nghe vậy, Dung Tiêm Nguyệt không khỏi hài lòng cười đáp :"Không sai!"
Xuân Đào mặt mày rạng rỡ, trong lòng cũng như mở cờ trong bụng, nàng mạnh mẽ gật đầu.
27 Hai khắc sau đó.
Trong viện Phượng Nghi Cung.
Dung Tiêm Nguyệt tụ khí định thần thần đứng trong đình, bốn phía gió nhẹ thổi, đám cung tỳ bên cạnh đứng nhìn có chút kinh ngạc, nhưng nàng cũng đều coi như không thấy.
28 Dung Tiêm Nguyệt hơi giật mình, vươn tay nhận lấy mở túi thêu ra.
Bên trong túi thuê là một khối vật thể được bọc trong mảnh vải đỏ, đằng sau mảnh vải đỏ chính là một viên ngọc bội óng ánh hình trăng lưỡi liềm.
29
Ánh mắt Dạ Lăng Cảnh lóe lên một tia hứng thú, sách trong tay cũng vô thức mà bỏ xuống.
"Tiêm Tiêm —— "
Vừa dứt lời, một tay liền vươn ra ôm lấy nàng, sau đó còn thuận thế nghiêng người đưa chóp mũi lại gần mái tóc nàng, nhẹ nhàng ngửi hương thơm sạch sẽ trên người nàng.
30 "Tiêm Tiêm. . . "
Hắn nhẹ nhàng gọi tên nàng, cơ thể to lớn chậm rãi cúi xuống.
Sau đó, hôn lên trán nàng.
Dung Tiêm Nguyệt không tự chủ được nhắm mắt lại.
31 Âm thầm thở phào, Dung Tiêm Nguyệt nhắm mắt lại, không nhúc nhích.
Một lát sau.
Cánh tay ôm lấy nàng dần dần thả lỏng, Dung Tiêm Nguyệt lặng lẽ mở mắt ra, cẩn thận từng li từng tí giơ một tay lên hướng về trước người hắn thăm dò.
32 Chén thuốc đặc nồng, mùi hương bốc lên cũng khó ngửi vô cùng.
Dung Tiêm Nguyệt đặt bên môi, nhiệt độ tạm ổn.
Cái gì cũng không hỏi, Dung Tiêm Nguyệt uống một hơi cạn sạch.
33 Nghe tiếng bước chân dần tản đi, Dung Tiêm Nguyệt thả sách xuống, liếc nhìn Xuân Đào.
Xuân Đào tiến lên, khom người nghe giáo huấn.
Dung Tiêm Nguyệt không nói lời nào, Xuân Đào cũng không dám động.
34 Gần như cùng lúc đó, một tiếng cười trầm thấp vang lên.
"Hoàng hậu, tỉnh rồi?"
Âm thanh người đàn ông đó dễ nghe vô cùng, nhưng khi truyền vào tai nàng, chỉ có cái hàn băng giá lạnh ăn sâu vào tận xương tủy khiến tóc gáy run rẩy một hồi.
35 Nàng thầm vận công, mặc dù biết nội lực dạo này luyện tập chưa tự tin đến mức coi hắn trở thành đối phủ nhưng nàng thật sự muốn thử thành quả của mình xem sao,.
36 "Hoàng hậu, lần uy hiếp này, xem ra có chút tác dụng đấy!"
Hắn mở miệng.
Âm thanh nhẹ tựa gió mây trầm thấp vang lên bên trong liêm trướng trống vắng.
37 "Tiêm Tiêm ở lãnh cung chịu khổ, trẫm cho rằng trước tiên vẫn nên dưỡng cái thân thể này tốt lên cái đã, còn cái khác!. . . Tiêm Tiêm, sẽ không trách trẫm chứ?!"
.
38 Thường Tổng quản cười ha ha giải thích :"Đây là cung quy. . . "
Dung Tiêm Nguyệt đột nhiên nhớ ra cung quy của Đại Hạ có một quy định : nữ tử thị tẩm ở hậu cung, nếu ở cùng một nơi qua đêm quá bảy ngày thì đó chính là hồng nhan họa quốc.
39 Phượng Nghi Cung.
Dung Tiêm Nguyệt dựa người trên nhuyễn tháp, buồn bực ngán ngẩm lật đi lật lại quyển sinh hoạt thường ngày, thỉnh thoảng ngáp một cái.
40 Dung Tiêm Nguyệt nhìn bóng lưng lả lướt rời đi của Dung Tiêm Nhiễm, chỉ bất đắc dĩ bật cười.
Đợi đến khi mỹ nhân đã rời đi hết, bên trong Phượng Nghi Cung được trả lại bầu không khí yên tĩnh vốn có, Xuân Đào dâng ấm trà.