81 Ban đêm, Hạ Tử Du ôm con nằm trên chiếc giường đơn của nhà nghỉ chơi đùa. Cô bé rất hoạt bát, nhìn thấy những thứ mới mẻ đều rất tò mò, cô cầm một món đồ chơi bằng nhung cho con chơi, con bé vui vẻ cười khanh khách không ngừng.
82 Đêm xuống. Bảo bối vui vẻ bò qua bò lại trên giường, lẽ ra cô phải trông nom bảo bối nhưng giây phút này lại ngồi ở mép giường, đôi mắt đờ đẫn. “Tôi cũng nghe nói vậy, hình như đã ấn định hôn lễ, cô dâu là thiên kim Hạ Hân của tập đoàn Hạ Thị…”Trong đầu lại vang lên tiếng xì xầm của nhân viên Đàm Thị, lòng cô đau đớn như bị xé rách.
83 Cô nhìn thẳng vào anh, gọi “Dịch Khiêm…” theo bản năng. Chỉ một giây, anh đã rời mắt đi, cảm giác xa lạ như thể họ chưa từng biết nhau. “Dịch Khiêm, Dịch Khiêm”Cô ra sức gào lên, nhưng xe của anh không hề có dấu hiệm chậm lại.
84 Giây phút nhìn thấy dì Lưu, Hạ Tử Du giật mình sững sờ. Dì Lưu ngồi trên ghế salon cũng không dám tin vào mắt mình, từ từ đứng dậy, đôi mắt già nua nhìn thẳng vào Hạ Tử Du, bỗng chốc dì Lưu không dám tin thốt lên “Tiểu thư?”“Dì Lưu” Hạ Tử Du gần như không thể khống chế lao đến bên dì Lưu, dùng hết sức lực ôm chặt người phụ nữ đã từng vô cùng yêu thương cô.
85 Hạ Tử Du ngước mắt nhìn dung nhan anh tuấn không cảm xúc của anh, chậm rãi sải bước đi về phía anh. Đường Hân lẩm bẩm “Người ta chẳng phải cố gắng dành thêm thời gian cho anh đây thôi”Một tay Đàm Dịch Khiêm kéo Đường Hân vào ngực, đôi môi lạnh lẽo áp sát cánh môi đỏ hồng đang cong lên của cô, con mắt đen mê ly nhìn cô đầy sâu xa “Định thế nào?”Hơi thở nam tính nóng rực phả lên mặt cô, cô hiểu rõ lời nói đầy hàm ý của anh, vội vàng đưa tay khước từ đẩy anh “Ghét ghê.
86 Anh ta vẫn như xưa, cao ngất, tuấn lãng. Còn cô trở nên ốm yếu bởi vì hai năm tai họa giam cầm. Anh ta nhìn cô đi về phía mình, ánh mắt dần dần trầm xuống.
87 Hôm sau. Sáng sớm, ánh bình minh chiếu vào phòng làm Hạ Tử Du còn đang ngái ngủ chậm rãi mở mắt. Đập vào mắt cô chính là lọ hoa trắng, bức tường trắng và cách bài trí rất nhẹ nhàng của một căn phòng.
88 Bên trong nhà họ Hạ, Đường Hân ngồi trên ghế sofa trong phòng không ngừng bấm gọi một dãy số “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau….
89 Chợt bắt gặp người đàn ông cao lớn trong phòng bệnh, viện trưởng Trần ngạc nhiên “Hạ, đây là…. . ”Đàm Dịch Khiêm nhìn viện trưởng Trần, khuôn mặt đẹp trai lại thức thời thể hiện vẻ ôn hòa nhã nhặn, nói lịch sự “Xin chào.
90 Nghĩ tới đó, cô nhấc điện thoại lên gọi cho dì Lưu “………Dì Lưu, xin lỗi lại làm phiền tới vú, con muốn nhờ vú sắp xếp để con gặp Đường Hân…”Đàm Dịch Khiêm nói lịch sự “Làm phiền cô”Lúc này mới kịp phản ứng, cô định gọi Lô Di lại.
91 “Phải, chỉ có điều trước đó tôi muốn gặp Đàm Dịch Khiêm. ”Trong hoa viên nhà họ Hạ“Mẹ, con đã nói mẹ nên ra ngoài nhiều một chút, mẹ xem không khí ở vườn hoa rất tốt…” Đường Hân chu đáo ôm bà Hạ đi dạo.
92 Tròng mắt của Đường Hân trợn to, giật mình thảng thốt. “Con của cậu?”“Phải…”Đáy mắt Đường Hân lộ vẻ khó tin, thật lâu mới ổn định được hô hấp hỏi “Là con của cậu và Dịch Khiêm?”Hạ Tử Du không phủ nhận, cam chịu gật đầu.
93 Cho tới tận bây giờ cô cũng không biết Đàm Dịch Khiêm còn có một căn biệt thự ở thành phố Y. Không nằm ở khu vực đắt giá như lưng chừng núi hay trong các building phồn hoa ở đô thị, căn biệt thự tọa lạc ở vùng ngoại ô mát mẻ yên tĩnh, không hề giống nơi cho người giàu có ở.
94 Ra khỏi biệt thự, ngồi lên xe Đường Hân đã sai người chuẩn bị sẵn, Hạ Tử Du cố gắng giữ thẳng lưng lúc này đã không còn sức lực ngả xuống ghế đệm. Nước mắt bất lực mắt từ từ chảy xuống mặt từ khóe mắt…Cô nghĩ rằng mình sẽ không khóc, nhưng lúc này, cô không sao khống chế nổi…Cô không thể phủ nhận lúc gặp anh, mặc dù luôn cố gắng cất giấu đáy lòng mình, nhưng sự đau đớn trong tim vẫn dễ dàng trỗi dậy…Phải, cô rất vô dụng, không thể nào rũ bỏ tất cả, thờ ơ với anh.
95 Nhìn thấy cảnh ấy, Hạ Tử Du giật mình, sự tê dại chua xót truyền đến từ sâu trong tim. Đường Hân cuối cùng cũng rời khỏi đùi Đàm Dịch Khiêm, bỗng dưng như vô tình phát hiện ra sự có mặt của Hạ Tử Du “A, Dịch Khiêm, hình như ngoài cửa có một người phụ nữ”Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng liếc mắt nhìn về phía Đường Hân chỉ, trong tầm mắt anh, Hạ Tử Du đang ôm con chạy đi.
96 Qua cửa sổ sát đất trong phòng ngủ tầng hai, thấy Hạ Tử Du bình yên vô sự ôm con rời đi, Đường Hân không nhịn được siết chặt nắm tay…Ngay sau đó cô đi tới phòng khách tầng một, đúng lúc gặp Đàm Dịch Khiêm đi vào từ ngoài cửa.
97 Rốt cuộc anh không thể không thừa nhận, thật ra, ngày cô khóc hỏi anh rốt cuộc từng có lúc nào quan tâm đến cô không, anh đã nói dối…Khuôn mặt Đường Hân đầy nước mắt, uất ức nói “Làm sao anh nói đi là đi ngay chứ…”Đàm Dịch Khiêm nói lãnh đạm “Anh tưởng em không muốn gặp anh”Đường Hân vội vàng kéo tay Dịch Khiêm đi vào phòng, ngữ điệu khó nén chua xót “Anh biết là em đang dỗi mà…”Đàm Dịch Khiêm ngồi trên chiếc ghế salon duy nhất trong phòng Đường Hân, bình tĩnh hỏi “Chuyện gì làm em tức giận như vậy?”Đường Hân xổm tựa vào giữa hai chân Đàm Dịch Khiêm (không hiểu cái dáng ngồi kiểu gì ), mắt lại bắt đầu rơi lệ “Dịch Khiêm, anh bảo em thử chấp nhận chuyện anh và Tiểu Du có con với nhau, nhưng em không sao chấp nhận nổi… Chỉ vừa nghĩ đến đứa bé kia, em đã nghĩ ngay đến cảnh anh và tiểu Du thân mật… Em đang nghĩ, nếu sau này mang đứa bé kia về, sau này chúng ta sinh con thì sẽ phải chung đụng với nó thế nào?”Đàm Dịch Khiêm nói chậm rãi “Cho nên, ý của em là…”Đường Hân quyến luyến đưa tay ôm đùi Đàm Dịch Khiêm, giọng nói nức nở “Đứa bé ra đời là ngoài ý muốn, mà Tiểu Du lại ngang nhiên lợi dụng đứa bé này đòi anh năm mươi triệu, nếu cô ấy không thèm để ý đến nó, tại sao anh phải để ý như vậy? Chẳng lẽ vì nó là con anh và cô ấy?”Đàm Dịch Khiêm khẽ chau mày “Em muốn anh bỏ rơi đứa bé này?”Đường Hân chậm rãi cúp mắt, chua xót nói “Em biết mình yêu cầu như thế là ích kỷ, nhưng em chỉ muốn suy nghĩ cho tương lai của chúng ta…”Đàm Dịch Khiêm nhẹ nhàng nâng cằm Đường Hân lên, dường như có vài giây nhìn cô thương tiếc, sau đó nói trầm nhẹ “Nhưng Hạ Tử Du nói với anh, cô ấy không muốn lấy năm mươi triệu của anh…”Đôi mắt ngấn lệ của Đường Hân trợn lên.
98 Ban đêm, tại khách sạn Tứ Quý. Đàm Dịch Khiêm chán chường một người một bóng đìu hiu cô quạnh đứng trước cửa sổ. Mỗi lần đứng đây, trong lòng anh đều lộn xộn phức tạp, anh hi vọng không gian rộng lớn này sẽ khiến cho nội tâm mình được yên tĩnh.
99 Cộc cộc cộcNgoài cửa khách sạn đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của Đàm Dịch Khiêm. “Vào đi”Được sự cho phép của Đàm Dịch Khiêm, chị Dư mở cửa đi vào.
100 Có lẽ do Đàm Dịch yêu cầu, phiên tòa xử quyền nuôi dưỡng được xử mật. Sau khi hai bên luật sư đấu khẩu, Hạ Tử Du không ngờ, luật sư L không chỉ giành được quyền nuôi con cho cô, thậm chí còn yêu cầu Đàm Dịch Khiêm chu cấp một trăm tiệu tiền nuôi dưỡng.