61 "Hu. . . hu. . . " Ngay sau đó, Hạ Tử Du đột nhiên khóc òa lên, như thể phải chịu rất nhiều uất ức, từ từ ngồi xổm xuống. Dì Lưu mở cửa cho Hạ Tử Du, nghi ngờ hỏi, "Tiểu thư, sao cô trở về lúc này?"Tất cả mọi người cho rằng tối nay Hạ Tử Du sẽ ở lại chỗ Đàm Dịch Khiêm.
62 Giờ khắc này, Đàm Dịch Khiêm vốn nên ôm lấy cô, nhưng khi nhìn dáng vẻ cô rơi lệ, khóe miệng của anh lại lạnh lùng cong lên. Hạ Tử Du, cô lại bắt đầu đóng kịch sao? Cô đã muốn chơi, tôi sẽ chơi với cô đến cùng!Đàm Dịch Khiêm khẩn trương ôm lấy Hạ Tử Du, sau đó đặt cô ngồi lên ghế sofa trong phòng khách.
63 Có lẽ chỉ khi đối mặt với Đường Hân, anh mới có thể biểu lộ tình cảm dịu dàng xuất phát từ nội tâm như đêm nay. . . . . . Những năm qua, Hạ Tử Du vẫn luôn giấu diếm bí mật này vì không muốn làm tổn thương ông bà Hạ.
64 Trong phòng ăn nhà họ Hạ, ông Hạ trông thấy Đàm Dịch Khiêm thì vui cười hớn hở nói, "Dịch Khiêm, nhiều năm nay bác không được ăn thức ăn mẹ Tử Du xuống bếp làm, hôm nay bác được nhờ phúc của cháu đó.
65 Mệt mỏi qua đi, anh ôm chặt cô trong lòng như trước đây, đầu vùi vào mái tóc tản ra mùi thơm thoang thoảng của cô. Cô vốn nên ôm lấy anh ngủ thật ngon, nhưng lúc này, cô lại mở to hai mắt nhìn trân trân vào khuôn mặt vô hại lúc ngủ say của anh.
66 ‘Hạ tiểu thư, tôi đã điều tra được tung tích của tiểu thư Đường Hân. . . . . . Một năm trước, cô ấy đã chết ở Mỹ. ’Đàm Dịch Khiêm không vội vã đến nhà hàng mà Hạ Tử Du nhắc tới, chỉ khoác thêm áo ngủ, nhàn hạ dửng dưng đứng sát cửa sổ to lớn của khách sạn.
67 Đàm Dịch Khiêm sững lại, gật đầu, "Được, bây giờ anh sẽ đưa em về!"Đường Hân đã chết Mỹ! !Âm thanh này vang lên bên tai rõ ràng, điện thoại của Hạ Tử Du trượt xuống, sắc mặt cô chợt trở nên tái nhợt.
68 Ban đêm. Đàm Dịch Khiêm đứng trước cửa sổ cao ốc Đàm thị nhìn cảnh đêm phồn hoa của thành phố Y, dòng suy nghĩ lưu chuyển nhanh chóng. Anh bỗng lấy ra điện thoại ra, nhấn một dãy số.
69 Sáng sớm, Hạ Tử Du ôm gối ôm ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, suy nghĩ như đi vào cõi thần tiên, ánh mắt vô hồn. Hôn lễ tổ chức trước thứ bảy, vậy có nghĩa là còn chưa tới năm ngày, cô sắp trở thành vợ của Đàm Dịch Khiêm.
70 Dụi tắt tàn thuốc, ánh mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm vào cô. Cuối cùng, vẻ sắc bén dần dần biến mất, mặt anh lại hờ hững, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
71 Cô nhìn vào ánh mắt cưng chiều của anh, vẻ mặt đầy tràn hạnh phúc. Sáng sớm hôm sau. Hạ Tử Du vừa thức dậy đã thấy Đàm Dịch Khiêm đang thảnh thơi đứng trước gương thắt cà vạt.
72 Đàm Dịch Khiêm giải thích bâng quơ, "Chị ấy tin nhầm một kẻ lừa đảo, nhưng không sao, về sau kẻ lừa đảo này không thể đi lừa gạt nữa. "Tại Đàm thị.
73 Hạ Tử Du vừa về nhà, bà Hạ đã dò hỏi gấp gáp, "Tử Du, chọn được váy cưới chưa?"Hạ Tử Du cười gật đầu, "Dạ, đã chọn xong rồi!"Bà Hạ kéo Hạ Tử Du tới phòng khách, cảm khái nói, "Tốt quá rồi, con gái của mẹ mặc váy cưới nhất định rất xinh đẹp!"Ông Hạ ngồi trên ghế sofa cũng đắc ý phụ họa, "Con gái cưng vốn rất đẹp, xét về diện mạo, tôi thấy trừ tổng giám đốc Đàm ra, trên đời này không có mấy người có thể xứng với Tử Du nhà chúng ta.
74 Nhà họ Hạ, trước hôn lễ một ngày. Bà Hạ kéo ông Hạ đi tới trước gương, vội vàng nói, "Ông à, ông mau xem hộ tôi, ngày mai tôi phải mặc bộ lễ phục nào.
75 Xuyên qua kính chiếu hậu, gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông hiện ra rõ ràng, đôi mắt đen thẫm lóe lên vẻ hung ác không dễ dàng phát giác. Chị Dư cầm điện thoại di động lên chuẩn bị gọi cho cục trưởng Trương, nhưng trong lúc vô tình ánh mắt lại liếc nhìn vài nhân viên phòng PR.
76 Đêm xuống, ông Hạ trở lại nhà họ Hạ với vẻ mặt mệt mỏi. Bà Hạ lập tức tiến đến, vội vã hỏi “Sao rồi? Sao Tử Du không về cùng ông?”Ông Hạ lắc đầu bất đắc dĩ “Họ có chứng cớ xác thực, tôi không thể bảo lãnh cho Tử Du được”“Tại sao có thể như vậy được?” Bà Hạ ngồi phịch xuống ghế sofa, “Không… Tôi muốn đến đồn cảnh sát đưa Tử Du về… Con gái bảo bối của tôi, một mình nó chắc là sợ lắm”Ông Hạ giữ lấy cơ thể xúc động của bà Hạ, nghiêm mặt nói “Bà đi thì có tác dụng gì? Cảnh sát làm việc theo quy định pháp luật, xúc động không giải quyết được bất cứ chuyện gì.
77 Hôm sau, bầu trời sáng sủa, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ nho nhỏ trong phòng tạm giam, chiếu lên chiếc váy cưới trắng muốt trên người Hạ Tử Du. Hạ Tử Du thở ra một hơi thoải mái, như trút bỏ mọi mệt nhọc sau một đêm bị giam cầm, tinh thần sảng khoái xách váy cưới đi tới cửa phòng, mong ngóng chờ người tới.
78 Ông Hạ lập tức đứng dậy “Tốt nhất bà nghỉ ngơi một chút đi, tôi sai người làm đi chuẩn bị bữa tối, Dịch Khiêm sẽ đến ăn cơm”Nhìn gương mặt hiền từ quen thuộc bên ngoài, nước mắt Hạ Tử Du tuôn rơi ào ạt, cô cầm ống nói lên, nghẹn ngào gọi qua tấm kính “Mẹ…”Bà Hạ cầm ống nói lên, khuôn mặt vốn hiền từ lúc này trở nên xa cách, giọng điệu lạnh tanh, “Cô còn mặt mũi gọi tôi như vậy sao… Tôi khó mà tưởng tượng nổi mình đã yêu thương một kẻ đã lừa gạt mình nhiều năm như vậy, khả năng diễn xuất của cô quả là quá cao siêu”Tiếng nói châm chọc lạnh lùng của bà Hạ vang lên bên tai, Hạ Tử Du không ngừng xua tay, nước mắt rơi lã chã “Mẹ, con xin lỗi… con rất xin lỗi…”Bà Hạ không thèm để ý tới bộ dạng đầy nước mắt của Hạ Tử Du, nói lãnh đạm “Được rồi, tôi tới đây không để nghe cô giải thích, tôi tới để nói cho cô biết, tôi đã ủy quyền cho luật sư nhà họ Hạ cắt đứt quan hệ với cô, từ nay về sau, cô không còn quan hệ gì với gia đình chúng tôi nữa, hi vọng cô hãy ngoan ngoãn ký tên lên thỏa thuận đó”“Mẹ, con…”Hạ Tử Du cố gắng giải thích, bà Hạ đã cắt lời “Đừng ra vẻ đáng thương nữa, tôi đã tận mắt chứng kiến khả năng diễn xuất của cô rồi, nước mắt của cô càng làm cho tôi thêm căm ghét mà thôi”Hạ Tử Du cắn môi thật chặt, không dám nhìn bà Hạ nữa, không ngừng nói “Xin lỗi…”Hôm nay, từng cử chỉ của Hạ Tử Du đều trở thành châm chọc trong mắt bà Hạ.
79 “Dịch Khiêm, đừng giận em, em không cố ý giả mạo Đường Hân, anh nghe em giải thích…”……………. Đêm khuya, Hạ Tử Du ngồi bật dậy, cô lại bừng tỉnh từ cơn ác mộng.
80 Hai năm sau. “Số 3078 Hạ Tử Du, hôm nay cô mãn hạn tù được thả, đây là đồ cá nhân của cô trước khi bị giam, trả lại cho cô. ”Hạ Tử Du nhận lại đồ dùng cá nhân của mình, cảm kích nói “Cảm ơn Ngục trưởng”Ngục trưởng thân thiện “Được rồi, sau này hãy sống cho tốt, tôi tin là cuộc sống của cô sẽ là ánh mặt trời rực rỡ”Hạ Tử Du mỉm cười “Dạ”………………….