141 Tại nhà trọ. "Nòng nọc nhỏ bơi rồi bơi, thì phát hiện một con cua thật lớn, trông thấy con cua bụng trắng ấy nòng nọc nhỏ liền bơi tới lớn tiếng gọi mẹ, nhưng con cua cái lại quơ quơ hai cái càng to, cười lớn nói, ‘thật xin lỗi nha, bạn nhỏ nhận lầm rồi’.
142 Trời chưa tối Hạ Tử Du đã sớm lên giường nằm. Cô nằm nhắm hai mắt lại, mệt mỏi muốn được ngủ một giấc cho yên lành, nhưng trong đầu cô lại cực kì rối loạn, trằn trọc trở mình qua lại, cuối cùng cô ngồi dậy tựa vào đầu giường.
143 Hạ Tử Du ngồi trong quán cà phê đợi La Bá Đặc thật lâu nhưng không thấy La Bá Đặc trở ra, vì đang trong giờ làm việc mà xin nghỉ đi ra ngoài, nên Hạ Tử Du có phần sốt ruột liên tục nhìn đồng hồ trong quán cà phê.
144 "Hạ tiểu thư, chúng tôi về trước nha. . . . . . ""Được, ngày mai gặp!"Sau khi nói lời tạm biệt với đồng nghiệp, Hạ Tử Du đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về thì cả người cô đột nhiên bị người từ phía sau ôm lấy.
145 Trên ti vi đang đưa tin chủ tịch tập đoàn “Đàm thị” Đàm Dịch Khiêm tuyên bố cùng vợ trước Hạ Tử Du tiểu thư tái hợp lại, những ngày gần đây tình cảm của họ tiến triển tốt đẹp, hôm qua Đàm chủ tịch đã chính miệng tuyên bố với giới truyền thông vào ngày sáu tháng này tức là ba ngày sau sẽ cùng Hạ Tử Du tiểu thư tay nắm tay bước vào lễ đường kết hôn.
146 Hôn lễ ngày đó, trời trong nắng ấm. Sân cỏ xanh biếc mênh mông bát ngát, từng dãy bong bóng mềm rũ bay lơ lửng trên không trung, dùng hoa hồng trắng trải dài hai bên thảm màu đỏ, những nhân vật nổi tiếng trong giới thương nhân xuất hiện một cách long trọng, tất cả tạo nên một buổi hôn lễ ấm áp lãng mạn…Hạ Tử Du mặc áo cưới trắng muốt, ánh mắt rưng rưng nhìn Đàm Dịch Khiêm một thân trang phục đen đứng đối diện trên thảm đỏ.
147 Hạ Tử Du thấp thỏm bất an ngồi trên ghế sofa, không ngừng nhìn đồng hồ trên tường, đáy lòng không hiểu sao có loại cảm giác bất an sợ hãi. Cô cảm thấy rất phiền rất loạn, trong đầu đều vang lên giọng nói của Đan Nhất Thuần mà cô nghe được trong điện thoại di động.
148 Tại khách sạn. "Tổng giám đốc!""Cô ấy tỉnh rồi sao?"Vệ sĩ đứng ở ngoài cửa phòng mở sẵn tay cằm nắm cửa cho Đàm Dịch Khiêm: “Cô chủ vẫn chưa có tỉnh.
149 Tại biệt thự. Buổi tối, Hạ Tử Du mở to mắt nhìn trần nhà, cứ thế trằn trọc không sao ngủ được. Đàm Dịch Khiêm thấy vậy liền ôm cô vào ngực, nhẹ giọng hỏi, “Đang suy nghĩ gì?” Cô đưa tay ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, giống như không có cảm giác an toàn, cô khẽ nhíu mày.
150 Gần đây Đàm Dịch Khiêm sống cuộc sống gia đình, sáng chín chiều năm, cũng không sắp xếp bất cứ cuộc xã giao nào, tất cả thời gian ngoài công việc dường như đều dành hết cho Hạ Tử Du.
151 Thánh Monica. Ánh mặt trời, bãi biển, cát trắng. . . . . . Đàm Dịch Khiêm đeo kính đen nằm ở trên ghế dài trên bãi cát hưởng thụ ánh nắng. Xa xa Liễu Nhiên đang ngồi trên bờ cát dùng cát xây thành lâu đài, chơi đến mức đầu đầy mồ hôi.
152 Đàm Dịch Khiêm đi công tác. . . . . . Mặc dù đi chỉ ba ngày, nhưng đối với thói quen hằng đêm Hạ Tử Du đều gối đầu lên cánh tay của Đàm Dịch Khiêm để ngủ mà nói thì đêm nào không có Đàm Dịch Khiêm ở bên cạnh là đêm đó cô lại khó ngủ, cũng như hôm nay, Đàm Dịch Khiêm vừa mới rời khỏi đêm đầu tiên cô liền bị mất ngủ.
153 Xế chiều hôm nay là ngày Hạ Tử Du đến bệnh viện tái khám lần cuối cùng, bình thường Đàm Dịch Khiêm đều tự mình đưa Hạ Tử Du đến bệnh viện, hôm nay cũng không ngoại lệ, cho nên vào buổi trưa Đàm Dịch Khiêm đã trở về nhà.
154 Hạ Tử Du mệt mỏi trở về biệt thự, đang muốn lên lầu xem Liễu Nhiên thế nào, nhưng thoáng nhìn thấy người giúp việc khẩn trương chạy vọt tới trước mặt cô, "Cô chủ, cô đã về rồi?"Hạ Tử Du gật nhẹ đầu, lúc này tất cả mọi người giúp việc ở trong phòng khách đều vây quanh ở trước mặt Hạ Tử Du.
155 Một tuần lễ sau, tại bệnh viện "JHE". Kim Trạch Húc bị thương nằm trên giường bệnh nhận được cuộc điện thoại gọi đến từ Hạ Tử Du. "Tử Du.
156 Chuyện của Kim Trạch Húc đã trôi qua được một tháng, cuộc sống giữa Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du bắt đầu dần dần trở nên bình yên, nhưng mà, cho dù cuộc sống có bình lặng như nước, chung quy lại vẫn không tránh khỏi những con sóng ngoài tưởng tượng.
157 Cô vốn muốn đuổi theo, nhưng chiếc xe đó đã lao đi như tên bắn ở trước mặt cô. . . . . . . . . . . . . Tốc độ cũng mơ hồ cho thấy sự lạnh lùng và thâm trầm của anh, khiến cô chết lặng tại chỗ thật lâu không biết phải làm sao.
158 Một tuần lễ sau, Liễu Nhiên được xuất viện. . . . . . Cuộc sống dường như lần nữa trở lại bình yên. "Mẹ, sao mẹ không nghe Liễu Nhiên nói chuyện vậy?” Hai mẹ con đang ngồi trên sân cỏ trong vườn hoa phơi nắng, Liễu Nhiên nghiêng đầu hỏi Hạ Tử Du.
159 Bên tai mơ hồ truyền đến thanh âm sột soạt, Hạ Tử Du vẫn không nghe thấy tiếng trả lời của Đàm Dịch Khiêm. Hạ Tử Du rốt cuộc không nhịn được nữa xoay người lại.
160 "Mẹ, sau này Liễu Nhiên sẽ không cần đến bệnh viện nữa đúng không?"Hạ Tử Du ôm lấy Liễu Nhiên, khuôn mặt tràn đầy vui sướng, "Đúng vậy, chú bác sĩ nói Liễu Nhiên đã hoàn toàn khỏi rồi.