161 Sau khi mấy vị quan chức chính phủ rời đi, Đàm Dịch Khiêm và Đan Nhất Thuần ngồi trong phòng được bao, không khí lúc này không hiểu sao khiến người ta cảm thấy ngạt thở, Đan Nhất Thuần biết sự lạnh lẽo này tản ra từ trên người của Đàm Dịch Khiêm.
162 Từ sau khi đưa Liễu Nhiên trở lại nhà trẻ một, Hạ Tử Du thoải mái hơn rất nhiều. Lúc rảnh rỗi cô sẽ ngồi trong phòng khách, cố gắng tạo nhiều cơ hội nói chuyện phiếm với bà Đàm, nhưng thời gian bà Đàm ở nhà không nhiều, phần lớn thời gian bà đều ra ngoài làm hoạt động từ thiện, hoặc không thì bà cũng sẽ đến bệnh viện chăm sóc ông Đàm, nên cơ hội Hạ Tử Du muốn gần gũi thân thiết hơn với bà cũng không nhiều lắm.
163 Đêm hôm đó ngửi thấy mùi nước hoa ở trong xe, Hạ Tử Du cũng không hề nhắc với Đàm Dịch Khiêm, cho nên ngày ngày vẫn ấm áp hòa thuận như mọi khi. Một tuần lễ sau, vào chủ nhật, Robert đến biệt thự chơi.
164 Đàm Dịch Khiêm ôm Hạ Tử Du vào lòng, dịu dàng nói, "Ngoại trừ việc bỏ qua cho Kim Trạch Húc, bất kể em yêu cầu việc gì anh cũng đều đồng ý với em!” Hạ Tử Du chậm rãi nói, "Em muốn gặp Kim Trạch Húc một lần.
165 "Số 58743, có người đến thăm tù. ""Cám ơn. ". . . . . . Mang còng tay, Kim Nhật Nguyên được cảnh sát dẫn tới phòng thăm tù. Nhìn thấy người tới qua kính thủy tinh, khóe miệng Kim Nhật Nguyên khẽ nhếch cười.
166 Tựa người vào đầu giường, Hạ Tử Du vui vẻ cầm điện thoại di động lên. Gọi vào số điện thoại của Đàm Dịch Khiêm, trong đầu cô nghĩ tới lát nữa nên báo cho Đàm Dịch Khiêm tin vui này như thế nào.
167 "Bà xã, tại sao từ lúc ở công ty về nhà đến giờ không nói gì vậy?” Để chìa khóa xe xuống, Đàm Dịch Khiêm đến bên mép giường, ôm lấy Hạ Tử Du đang ôm đầu gối ngồi trên giường.
168 Trên máy bay, Hạ Tử Du tựa vào đầu giường, nhắm mắt nghỉ ngơi. ‘Hạ tiểu thư, số 23 cũng chính là vé máy bay sao?’Trong đầu đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở của nhân viên bán vé máy bay, Hạ Tử Du chợt mở mắt ra.
169 ‘Nếu em còn can thiệp nữa, thì tình cảm của chúng ta sẽ vì Kim Trạch Húc mà đi tới bước cuối cùng. . . . . . ’Cả người đột nhiên giống như mất hết sức lực, thân thể Hạ Tử Du xụi lơ thiếu chút nữa ngã xuống, cổ họng cứ mấp máy nhưng không thể lên tiếng.
170 Về đến phòng mình, Hạ Tử Du đóng chặt cửa phòng lại, vô lực mà tựa vào cánh cửa. "Cô chủ, cô chủ, cô không có sao chứ? Nhìn sắc mặt cô hình như không khỏe sao?"Trông thấy Hạ Tử Du như người mất hồn bước vào nhà, người giúp việc không khỏi lo lắng đứng ngoài cửa phòng gọi Hạ Tử Du.
171 Giọng Đàm Dịch Khiêm nói chuyện rất khó nghe, giống như cảm xúc đang bị đè nén sắp bùng nổ, nhưng bàn tay lại vô cùng dịu dàng, rất cẩn thận không có làm cô đau.
172 Hai ngày sau, tại "Đàm thị". Robert hùng hổ bước vào phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm. "Đàm Dịch Khiêm! !"Người chưa thấy đã nghe tiếng trước.
173 "Bà xã. . . . . . "Đi vào phòng làm việc, Đàm Dịch Khiêm yêu thương lên tiếng gọi vợ. Hạ Tử Du buông cuốn tạp chí vốn cũng không có tâm trạng để xem xuống, nhìn Đàm Dịch Khiêm mỉm cười gọi lại, "Ông xã.
174 Mất hết tất cả?Trong lòng Hạ Tử Du nhất thời chấn động. Đàm Dịch Khiêm trầm mặc quan sát sắc mặt cô. Lặng người mấy giây, Hạ Tử Du nghiêm túc hỏi, "Anh đối phó anh ấy, vậy chuyện lần trước anh nói Trạch Húc lợi dụng em, tất cả là thật sao?"Đàm Dịch Khiêm nhỏ nhẹ gọi, "Lại đây.
175 Luân Đôn, nước Anh, tại tập đoàn "Kim thị". Cốc, cốc. Kim Trạch Húc đứng trước cửa sổ sát đất, tay đang cầm một ly rượu đỏ ánh mắt nhìn xuống dòng xe dưới lòng đường, “Vào đi!” Thư ký đi vào phòng làm việc Kim Trạch Húc, cung kính nói, "Kim tổng, bên ngoài có hai vị cảnh sát tìm ông.
176 Một tiếng sau tại phòng khách biệt thự. Đôi mắt rừng rực tức giận đảo qua sắc mặt tái nhợt của những vệ sĩ đứng trước bàn đọc sách, Đàm Dịch Khiêm lên tiếng, "Có một người mà cũng không dẫn về được sao? Một câu sợ làm cô ấy bị thương là muốn tôi cho qua?”Giọng điệu của Đàm Dịch Khiêm ôn hòa, nhưng giọng nói ẩn chứa khí thế không giận mà uy, khiến mấy vệ sĩ đứng trước mắt anh không rét mà run.
177 Bóng dáng đìu hiu cô quạnh của Đàm Dịch Khiêm đứng trước hàng rào được bảo vệ trên hành lang bệnh viện. Bác sĩ tháo xuống khẩu trang, đi tới sau lưng Đàm Dịch Khiêm.
178 Hai ngày sau. Sắc trời u ám oi bức như sắp đổ mưa. Hạ Tử Du ngồi trên giường bệnh, không nói lời nào cứ sững sờ nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ. Chị Dư bưng bữa trưa vào phòng bệnh, "Tổng giám đốc phu nhân, hôm nay cô cảm thấy trong người khỏe hơn chút nào chưa?” Hạ Tử Du sững sờ quay đầu nhìn về phía chị Dư, chỉ gật nhẹ đầu.
179 Một tuần sau. "Mẹ, mẹ, mẹ mau đến đây xem nè, cây chanh thảo nảy mầm rồi kìa. . . . . . "Trong vườn hoa, Liễu Nhiên cầm theo xẻng mừng rõ chạy tới trước mặt của Hạ Tử Du, cô bé lôi kéo tay Hạ Tử Du.
180 Robert nhìn Đàm Dịch Khiêm nói, "Thì ra là hai người đi cùng nhau à!"Giây phút bốn mắt nhìn nhau, nhìn khuôn mặt tuấn tú quen thuộc của Đàm Dịch Khiêm, trong lòng Hạ Tử Du cảm thấy vô cùng đau đớn, cô tự nhiên cụp mắt xuống, không nhìn anh nữa.