121 Anh ta nhìn Văn Hinh nóng nẩy muốn tìm chỗ trú chân, nên mới ép tiền lương xuống thấp như vậy. bởi vì anh ta hiểu rõ, dù lúc này có nói với cô chỉ bao ăn bao ở mà không có lương thì e cô cũng đồng ý thôi.
122 Cao Lâm thấy vậy, đột nhiên ho khan lớn một tiếng, nhắc nhở A Vượng phải chú ý giữ hình tượng của mình. A Vượng lúc này mới chợt hiểu ra, vội vàng buông lỏng tay cô, sau đó không hề toan tính gãi đầu, cười xấu hổ với cô, nói:“ Đi, trước tôi dẫn cô đi nhận đồng phục làm việc đã.
123 Tần Vũ nhìn bóng lưng A Vượng rời đi, trên mặt lộ ra một vẻ bi thương,“ cảm ơn chị, Văn Hinh Tỷ!”Cô cảm kích nhìn Văn Hinh, cười cười, rồi cũng xoay người bỏ đi.
124 Tề Nhân Kiệt thấy Lăng Hạo Hiên vẫn nhìn chằm chằm mình , tò mò đi tới, nhìn một chút, thì ra chỉ là một quán ăn vừa tầm, không khỏi buồn cười“ Anh đói bụng? Vừa đúng tôi cũng đói, chúng ta cùng vào ăn cơm đi.
125 Thế nhưng chút uy hiếp này căn bản không dọa được Lam Dật Thần , chỉ nghe thấy hắn tiếp tục nói:“ Hơn nữa, tớ nghe nói Tề Nhân Kiệt cùng với cái cậu bác sĩ ở bệnh viện trung ương vẫn đang dốc lòng tìm kiếm chị dâu, tớ cũng đã điều tra qua một chút, cậu đó tên Lăng hạo Hiên, là bạn thanh mai trúc mã của chị dâu, từ nhỏ tới lớn lớn lên cùng nhau, thật là như trong truyền thuyết.
126 Sau đó, lại một dung nhan thay thế khuôn mặt tươi cười đó, đó là vẻ mặt vào cái ngày anh ta cưỡng bức cô ở dưới tầng hầm, vẻ mặt tuyệt vọng thê lương của cô.
127 Đồng thời, anh cũng biết tại sao Văn Hinh vẫn không chấp nhận mình rồi. so với người đàn ông vừa rồi, bọn họ quả thực là khác nhau một trời một vực, không thể nào so sánh được.
128 "Trên đời này trùng tên trùng họ nhiều lắm, ở trong trường học của em còn có những ba người đấy. ”Tần Vũ ngồi bên cạnh Văn Hinh có chút khinh thường noi:“ Đúng vậy.
129 “ Đừng nói nữa. ”A Vượng đột nhiên lớn tiếng cắt đắt cô…, khuôn mặt đầy thống khổ“ Dù sao cũng là em ghét bỏ tôi không xứng với em đúng không? Tốt, em yên tâm, về sau tôi sẽ cách em thật xa,, sẽ không quấy nhiễu em,”Anh nói xong, xoay người bỏ chạy.
130 Thoạt đầu nhìn bộ dáng cô như là thiên kim tiểu thư gặp chuyện không may nào đó, hắn cho rằng cô cái gì cũng không thể làm được, nhưng không ngờ tới cô làm việc rất nhanh nhẹn, tháo vát, không hề tỏ ra chậm chạp lề mề, trong tiệm rất nhiều người làm việc cũng không nhanh chân nhanh tay bằng cô.
131 Lam Dật Thần im lặng, đúng là chính anh cũng tức đến điên mất. Anh nhìn phần bít tết thịt bò trước mặt mà mình đã phải ăn gần một tháng nay, thật sự là không có một chút khẩu vị nào.
132 Tề Nhân KIệt thực sự vô cùng tức giận, Du Thần Ích cư nhiên có thể nói Văn Hinh như vậy, rốt cuộc anh không thể nhịn được nữa, liền cho hắn một quyền“ Nếu như cô ấy thật sự là loại phụ nữ mà anh nói, thì lúc đầu khi tôi nói tôi muốn giúp cô ấy, cô ấy đã sớm rời khỏi nhà họ Du các người rồi.
133 Như là nhìn thấy suy nghĩ trong lòng Du Thần Ích, Lam dật Thần quả nhiên ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhưng trên mặt vẫn không hề che giấu vẻ hưng phấn.
134 Nghĩ tới đây, cô không khỏi gấp gáp, vội vàng bò dậy, cũng không quản là ai đụng trúng mình, nhanh chóng thu dọn hộp đồ ăn rơi dưới đất, sau đó chống xe đạp điện dậy gấp gáp muốn rời đi.
135 Có điều, hắn vừa quay đầu nhìn về nơi khác, liền nghe thấy tiếng hét to của Tề Nhân Kiệt:” Lập tức trở về cùng anh!”Nghe thấy âm thanh này, hắn quay lại , trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ.
136 Đúng lúc ấy, một bóng người đột nhiên từ bên cạnh bước tới, ngăn cản trước mặt tề Nhân Kiệt“ Tề Nhân KIệt, anh lôi kéo chị dâu tôi làm cái gì?”Chính là Lam Dật Thần,a nh nhìn Tề Nhân Kiệt một cái, sau đó cười hì hì nhìn về phía Văn Hinh“ Chị dâu, khỏe.
137 Mà lúc này, Văn Hinh đã đau đớn tới mức sắc mặt đã trở nên trắng bệch, căn bản không nói nên lời nữa. Lúc trước bị Tề Nhân Kiệt va vào ngã trên mặt đất, cánh tay bị xây xát một khối da lớn, bây giờ chính chỗ đó đang bị Du Thần ích dùng sức túm lây, đau triệt tâm phi.
138 Thật ra thì căn bản không cần đoán, cũng biết đáp án dĩ nhiên là gì, tiểu tử này chính là đang gạt chính mình. Anh nhìn thấy được, Du Thần Ích đối với cô gái kia chính là có quan tâm.
139 Sau khi Lăng Hạo Hiên rời đi, trong hành lang giờ chỉ còn lại Tề Nhân KIệt và Du Thần ích cùng Lam Dật Thần, ba người đứng đó, không khí như trở nên đông cứng lại.
140 Tề Nhân Kiệt không khỏi nhếch môi , phì cười, sau đó anh từ từ thong thả đi tới bên cạnh Du Thần ích, nở nụ cười tươi rói nhìn nét mặt lạnh như băng giờ đây đã tái mét của Du Thần Ích, không nhanh không chậm mở miệng nói:“ DU Thần Ích, thật ra thì trong lòng anh không phải là không quan tâm tới cô ấy, đúng không? Đáng tiếc, anh đã hết cơ hội rồi, hôn lễ tháng sau, hi vọng anh sẽ tới tham dự, đến lúc đó tôi sẽ cho anh thấy một cô dâu đẹp nhất trên thế giới này.