61 Văn Hinh sửng sốt, ngày hôm qua còn thấy cô ta uống sữa tươi, thế nào hôm nay lại dị ứng. Nhưng rất nhanh cô liền hiểu ra, đây là Lạc Tình đang cố ý gây phiền toái cho cô, muốn đem toàn bộ oán hận trong lòng cô ta trút lên người cô.
62 Ăn xong bữa sáng, Du Thần Ích đưa người phụ nữ kia rời đi, không lâu về sau, lại trở lại độc thân rồi. “Anh họ!”, Lạc Tình nhìn thấy gắn trở lại, lập tức vui mừng chạy ra đón.
63 Chờ du Thần Ích rời đi rồi, vốn là Văn Hinh trên mặt tràn đầy sự tự tin cùng bình tĩnh, trong nháy mắt liền mất đi, trên gương mặt lộ ra một vẻ đau thươngĐúng lúc ấy, cửa phòng đang đóng chặt đột nhiên bị mở ra, Lạc Tình bỗng chạy vọt vào.
64 Diêu Phương để ly cà phê xuống, giương mắt nhìn Văn Hinh một cái, mới chậm rãi mở miệng nói: "Thời gian của cô cũng không còn nhiều phải không?" Mặc dù bà đang hỏi cô, nhưng dường như là đang khẳng định.
65 Hơn nữa người chụp ảnh hẳn là cố ý, bốn tấm hình, tấm thứ nhất là bộ dạng cô đứng ở cửa bệnh viện gương mặt sầu khổ, tấm thứ hai, thứ ba căn bản không cần nhìn mặt cũng biết cô ở nhà họ Du bị đối xử thành cái dạng gì.
66 Người ngoài nhìn cô như thế nào cô đã sớm không quan tâm, lòng dạ của cô hôm nay, nếu như Diêu Phương thật sự muốn hủy bỏ hiệp ước với cô, vậy thì đồng nghĩa với việc mọi cố gắng cả tháng này của cô đều vô nghĩa, đồng thời cả cha và em trai đều hết hi vọng.
67 Anh ta và Lam dật Thần cùng học MBA ở Mỹ với nhau, lần ấy anh ta đi quầy bar uống rượu, vừa đúng lúc gặp Lam Dật Thần bị trộm ví tiền rồi không có tiền trả tiền rượu, bởi vì cùng là người Trung Quốc nên anh ta liền giúp hăn trả tiền rượu ( hắn: Lam Dật Thần nhé)Kết quả là tự mình mang tới phiền toái, từ đó trở đi, hắn liền quấn lấy anh ta.
68 "Lam |, Dật, Thần!" Du Thần Ích mặt đã tái mét, kích động muốn bóp chết người. Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong đầu Du Thần Ích, Lam Dật Thần nhân lúc anh ta còn chưa động thủ liền chuồn mất, đi tới gần cửa, lại quay lại nói:”Chuyện của Davy giao cho tớ, về phần kí giả xinh đẹp kia( kí giả: chủ bút), thôi thì tớ chịu thiệt một chút, nhường lại cho cậu đấy!”Nhìn cánh cửa một lần nữa bị đóng lại, Du Thần Ích hít một hơi thật sâu, sự kích động như muốn giết người từ từ nguôi đi.
69 "Đây chính là điều tôi muốn nói, người phụ nữ kia vẫn muốn gả vào làm thiếu phu nhân của nhà họ Du, mấy lần quyến rũ tôi không có kết quả liền có ý nghĩ lấy lòng mẹ tôi.
70 Du Thần ích không thèm để ý tới hắn, cầm lấy văn kiện, tiếp tục công việc ban nãy, hoàn toàn coi hắn như không khí. Bởi vì anh ta biết rõ, nếu như anh ta càng đấu với Lam dật Thần, tên này càng hung hăng, sau đó không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
71 Nhìn bóng dáng hắn như đang chạy trốn, Du Thần ích rốt cuộc cũng nở nụ cười, nhưng nụ cười nhanh chóng vụt tắt ngay sau khi ánh mắt anh ta nhìn tới tờ báo bên tay trái mình, gương mặt bỗng chốc trầm xuống, một tia lạnh lùng lan ra tứ phía.
72 "Về nhà cậu đi!” Du Thần Ích lạnh lùng nói , đầu nghiêng về phía cửa sổ, không hề cho Lam Dật Thần cự tuyệt. Lam Dật Thần tất nhiên không phục, " Cậu coi tớ là tài xế của cậu chắc?” Hắn nói xong bất mãn liếc nhìn Du Thần Ích lại thấy trên mặt Du Thần Ích tràn đầy ý cảnh cáo nhìn chằm chằm hắn, hắn sợ tới mức ngậm miệng lại.
73 "OK!" ánh mắt Lam Dật Thần nhìn như đã hiểu, đột nhiên quay xe gấp 180 độ, xoay người, lao vào một chiếc xe đang đi theo chiều ngược lại, lập tức phanh gấp dừng lại.
74 "Cô ——" Du Thần Ích bị trọc tức nhất thời không nói nên lời, lửa giận càng tăng không kiềm chế được nhìn chằm chằm Văn Hinh đang mặt có chút khoan thai tự đắc.
75 Du Thần Ích hung hăng nhìn Văn Hinh một cái, rồi cũng xoay người đi vào theo bà. Sau đó là Lạc Tình, đi sau cùng bỏ lại Văn Hinh cùng Lam Dật Thần. Lam Dật Thần nhìn sang Văn Hinh, trên gương mặt anh tuấn lộ ra một nụ cười, hắn tiến tới bên cạnh văn Hinh, cười, khẽ kêu:” Chị dâu…”“ Anh gọi ai là chị dâu?” Văn Hinh lạnh lùng liếc hắn, sau đó không thèm để ý tới hắn nữa, nhấc chân đi vào trong nhà.
76 Lúc này, Lạc Tình ngồi bên cạnh bà đột nhiên chen miệng vào nói:” Còn có thể chuyện gì nữa, nhất định là anh họ đuổi cô ta, mà cô ta mặt dày không chịu chút!”"Cháu câm miệng cho ta!” Diêu Phương lạnh lùng quát cô, trên mặt sự giận dữ như càng tăng thêm.
77 Cảm nhận được cái sự tức giận trong người kia đang bộc phát, Văn Hinh không nhịn được lùi về phía sau một bước, mặc dù trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng mà không hề biểu hiện ra mặt, mà vẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm Du Thần Ích, không hề có ý định lùi lại.
78 Diêu Phương đưa mắt nhìn Du Thần Ích kéo Văn Hinh xuống tầm hầm, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười đầy thâm ý. Lam Dật Thần đứng một bên nhìn chuyện này, không khỏi tò mò, cảm giác ở giữa mấy người này, nhất định có bí mật gì mà hắn không biết.
79 Du Thần Ích đem thân thể nặng nề của mình đè trên người Văn Hinh, sau đó bắt đầu độn thủ xé rách y phục của cô, “ Cô không phải vẫn muốn leo lên giường của tôi sao? Đã như vậy, vậy tôi sẽ thành toàn cho cô, để cho cô thân làm chó cũng không bằng, mà là tiện nô( nô lệ.
80 "Làm sao cậu còn chưa đi?" Du Thần Ích trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó không để ý tới người khác, trực tiếp bỏ ra ngoài. Lam Dật Thần vội vàng đi theo, "Này, cậu đi đâu vậy?""Anh họ!” Lạc Tình cũng muốn đuổi theo, nhưng lại bị Diêu Phương gọi lại.