141 “ Chỉ là cái gì?”Tề Nhân Kiệt vội vàng hỏi, vẻ đầy quan tâmNhưng mà Lăng Hạo Hiên lại mặt lạnh đối với Du Thần Ích nói“ Văn Hinh mang thai, đã được một tháng.
142 Nghe vậy, sắc mặt Du Thần Ích trầm xuống“ Cậu cứ như vậy đã khẳng định đứa bé kia là của mình?”“ Phải hay không, chúng ta đi hỏi chị dâu một chút không phải là sẽ biết sao?”Lam Dật Thần nói xong, xoay người đi về phía phòng bệnh Văn Hinh , Du Thần Ích cùng 2 người còn lại thấy vậy, cũng lập tức đi theo.
143 Đúng vậy, ngay từ đầu hắn đã từng nói với cô không chỉ một lần, hắn nói cô căn bản không xứng đáng sinh đứa con của hắn, không xứng là mẹ của con hắn.
144 Lam Dật Thần đứng bên cạnh hắn nhìn thấy Tề NHân Kiệt ôm Văn Hinh, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó hắn nghiêng đầu nhìn bạn tốt, lại thấy Du Thần ích căn bản mang một bộ dạng muốn ăn thịt người, mơ hồ khiến Lam Dật Thần nở nụ cườiNgoài miệng thì sống chết không chịu thừa nhận, nhưng mà bộ dáng này, tâm tình của hắn sẽ sớm bại lộ thôi.
145 Lời của cô khiến Lăng Hạo Hiên không khỏi ngẩn ngơ, anh biết rõ ý tứ của Văn Hinh. Từ nhỏ tới lớn, khó khăn gì cô cũng từng gặp qua, từng lần trôi qua cô đều cắn răng chịu đựng tới cuối cùng.
146 Nhìn thấy bọn họ hận không thể móc tim móc phổi của mình ra cho Văn Hinh xem, Du Thần ích cũng không nhìn nổi nữa, hừ lạnh một tiếng, rồi trực tiếp đá cánh cửa rời đi.
147 Lúc này , nụ cười trên mặt Tiểu Lăngđột nhiên thu lại, cô cau mày hỏi Văn Hinh“ văn Hinh tỷ tỷ, em nghe bác sĩ Lăng nói chị muốn bỏ đứa bé này đúng không? Thật sự chị muốn bỏ đứa nhỏ này sao? Cha của đứa bé đâu? Anh ta sao không tới đây với chị?”“ Cha của đứa bé cũng không muốn đứa bé này.
148 Cho tới tận bây giờ, hắn vẫn không có cách nào thoát khỏi chuyện kia, không cách nào quên đi người phụ nữ kia, ngoại trừ người phụ nữ đó hắn không có cách nào tiếp nhận bất luận một người nào khác.
149 "Vậy thì tốt. " Lăng Hạo hiên rốt cuộc cũng nhanh chóng buông lỏng tâm mình, trịnh trọng nói:“ Từ nay về sau tớ sẽ cùng cậu nuôi dưỡng đứa bé này, nhất định sẽ để nó có thể vui vẻ mạnh khỏe lớn khôn.
150 Nghe vậy, Du Thần Ích lại thấy cửa phòng giải phẫu đóng chặt , đèn đỏ còn sáng, vì vậy bèn đẩy Tề Nhân Kiệt ra, định xông thẳng vào bên trong. Nghe thấy tiếng động, Lăng Hạo Hiên quay người lại, nhìn thấy gương mặt âm trầm của DU Thần Ích, lại thấy hắn một mực muốn xông vào phòng giải phẫu, sắc mặt đại biến, anh vội vàng ngăn cản hắn:“ Anh làm gì đấy?”Du Thần ích lạnh lùng nhìn chằm chằm Lăng hạo Hiên, cắn răng nói từng chữ:“ Mở cửa ra.
151 Hắn có suy nghĩ phải biết đứa bé kia đến tột cùng là của người nào, sau đó hắn sẽ đem đứa bé. . . . . . ( Sen: đem đứa bé làm gì? hả ?)Đột nhiên, hắn ngây ngẩn cả người, không hiểu cơn tức giận của mình tột cùng là vì sao, đến mức chính hắn cũng cảm thấy kì quặc, ngoài mơ hồ còn mang theo một cảm giác khác thường.
152 “Anh nuôi em. ”Tề Nhân kiệt không hề nghĩ ngợi lập tức nói“ Chỉ cần em nguyện ý, anh sẽ nuôi em cả đời, còn nữa… con của em. ”Anh một mực đợi cô gật đầu đồng ý, nhưng mà lần nào cô cũng cự tuyệt anh.
153 Văn Hinh cảm thấy bất đắc dĩ, đột nhiên lại thấy những người đi đường đang dùng những ánh mắt khác thường nhìn bọn họ, lúc này cô mới giật mình bây giờ bọn họ vẫn còn đang đứng ở hành lang bệnh viện, cô liền muốn tránh khỏi Tề Nhân Kiệt, nhưng Tề Nhân Kiệt lại cứ ôm cô thật chặt, cho dù cô có giãy dụa thế nào anh cũng không đồng ý buông ra.
154 “ Vì cái này. ”Du Thần Ích đột nhiên cười lên, gương mặt mang theo sự chắc chắn. Hắn lấy một tờ giấy từ trong túi , đưa tới trước mặt Văn Hinh. Văn Hinh nhận lấy tờ giấy, sau khi nhìn thấy nội dung thì sắc mặt cô bỗng thay đổi.
155 Nghe vậy, Văn Hinh vô cùng kinh ngạc, sau đó dường như nghĩ tới điều gì, cô không nhịn được quay lại , gương mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng. Hiện tại, hắn là chủ nợ của cô, chẳng lẽ cô lại phải trở lại cái nhà tù đó sao?( ý bảo nhà Du Thần Ích là nhà tù)Lăng Hạo hiên thấy vẻ tuyệt vọng trên gương mặt Văn Hinh, không khỏi đau xót, anh đứng dậy, nói với Du Thần Ích“ Tôi thay cô ấy trả trước một ngàn vạn.
156 “ Như vậy, nếu tôi đem trả lại giấy nợ này cho chủ nợ trước, để bọn họ đi tìm cha và em trai cô, được rồi, tới lúc đó nếu để cho chúng tìm được bọn họ, có thể sẽ mất mạng đấy.
157 Du Thần Ích dẫn Văn Hinh về nhà, Diêu Phương và lạc Tình đang ăn cơm tối, thấy Văn Hinh, hai người đều tỏ vẻ sửng sốt. “ Anh họ, sao anh lại đem người phụ nữ này về.
158 “ Vậy thì cô kí tên ở đây. ”Diêu Phương đưa bút và hợp đồng cho Văn Hinh kí, chờ cô kí tên của mình xuống bản hợp đồng, bà cũng kí tên mình. Hợp đồng được in thành hai bản, một bản được đưa cho Văn Hinh, còn một bản Diêu Phương giữ,“ Trước cô về phòng nghỉ ngơi đi, hiện giờ cô đang có thai, nhất định phải chú ý nghỉ ngơi dưỡng sức nhiều, biết không?’"Cám ơn, tôi biết rõ rồi.
159 “ Thôi cháu đi xuống đi. ”Diêu Phương phất phất tay, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi. Dì Lý rất nhanh rời đi, Diêu Phương nhìn căn phòng trống trải, gương mặt lộ ra vẻ cô đơn, thương tâm.
160 Ở lại chỗ này, sau đó ngày nào cũng phải đối mặt với ánh mắt hận không thể giết chết cô của lạc tình, đầu óc cô có vấn đề mới ở lại. Nhưng, lúc cô nói ra câu này, đúng lúc Du Thần ích từ một gian phòng khác đi ra vừa vặn nghe được, sắc mặt lập tức trầm xuống.