201 Lăng Hạo Hiên không để ý đến những lời uy hiếp của Diêu Phương, chỉ nhìn thẳng vào mắt Du Thần Ích, oán hận nói: “ Chẳng lẽ các người cậy có tiền thì có thể tùy ý chà đạp tình cảm của người khác , thậm chí cả sinh mạng của người ấy sao? Tôi biết các người coi thường cô ấy, bởi vì cô ấy vì tiền mà bán đi thân thể người phụ nữ, nhưng các người có bao giờ nghĩ, tại sao cô ấy phải làm vậy chưa? Chẳng lẽ trời sinh cô ấy là người thích tự tiện à?”"Chẳng lẽ không đúng à?" Du Thần Ích lạng lùng trả lời, Diêu Phương có muốn ngăn cản cũng không kịp, “ Trên đời này thiếu gì cách kiếm tiền, cô ta lại cố tình chọn cách này, không phải là người tự tiện thì là loại gì?”"Anh——" Lăng Hạo hiên vô cùng tức giận, nghĩ muốn hung hăng đánh cho Du Thần Ích một quyền nữa, nhưng lại bị Diêu Phương ngăn cản, “ Bác sĩ Lăng, tôi biết cậu và Văn Hinh là bạn tốt, cũng biết cậu rất quan tâm cô ấy, nhưng mà bây giờ có cãi vã cũng không làm được gì, vẫn là chờ Văn Hinh ra rồi nói.
202 Đôi môi mỏng mím chặt, hắn chăm chú nhìn gương mặt trắng bệch của Văn Hinh, đột nhiên xoay người rời đi. "Ưmh!" Đúng lúc ấy, Văn Hinh đang hôn mê rốt cuộc cũng tỉnh lại, cô mở mắt, thứ mà cô thấy đầu tiên chính là bóng lưng Du Thần Ích đang định rời đi.
203 Nhìn Lăng Hạo Hiên này tràn đầy quan tâm tuấn dung, văn hinh thật lòng mà cười lên, cũng an ủi hắn, "Ta không sao, ngươi không phải dùng lo lắng ta!" Giống như cho tới nay, thủy chung không xa không rời canh giữ ở bên người nàng , chỉ có Lăng Hạo hiên mà thôi.
204 Tin tức Văn hinh nằm viện cũng không biết là ai nói ra ngoài, buổi trưa ngày thứ hai cô nằm viện, trong phòng bệnh đột nhiên xuất hiện vị khách mà chính cô cũng thấy bất ngờ.
205 Lăng Hạo Hiên đi vào, cũng không thèm nhìn Tề Nhân Kiệt mà đi thẳng tới trước giường bệnh của Văn Hinh, dịu dàng hỏi: “ Hôm nay thấy thế nào rồi, có khá hơn chút nào không?”“ Mình đã nói rồi, mình không sao mà!” Văn Hinh đưa cánh tay vẫn còn đầy kim châm trên mu bàn tay lên, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Lăng Hạo Hiên, vẻ cầu xin nói: “ Cái đó….
206 Người khác có lẽ không biết, nhưng cô lại rất rõ ràng, hồi học đại học, Lăng Hạo Hiên từng học hai năm Judo và quyền anh, hơn nữa còn có được một số thành tích, bình thường nếu ba bốn người liên thủ đấu với anh, e rằng cũng không là đối thủ của anh.
207 Bởi vì hôm nay là chủ nhật nên tất cả mọi người đều ở nhà, nhưng Văn Hinh chỉ thấy một mình Lạc Tình, về Du Thần ích, ngay cả bóng dáng đều không thấy.
208 Lúc này, mặt trời vừa mới ló rạng, cả người cô đang chìm đắm dưới ánh mặt trời vàng, cảnh đẹp như vậy, như mộng như ảo, tựa như thiên sứ giáng trần. Du Thần ích vừa vặn thấy được, không khỏi giật mình, hắn ngơ ngác nhìn hình ảnh mỹ lệ trước mắt khiến hắn quên cả hô hấp.
209 Văn Hinh cũng không quan tâm tới thái độ lạnh lùng xa cách này của Du Thần Ích, cô nhìn cặp mắt âm u lạnh nhạt kia, có chút chần chừ, sau đó cô nhàn nhạt mở miệng hỏi: “ Tề Nhân Kiệt… gần đây có sao không?” Thật ra thì cô muốn hỏi là Tề Nhân Kiệt có làm gì hắn không, lúc ở bệnh viện, Tề Nhân KIệt nói sẽ không bỏ qua cho Du Thần Ích, hôm nay đã được một tháng, không biết anh ta có hành động gì không?Thế nhưng lời nói này Du Thần Ích nghe được, lại hiểu thành ý khác, chỉ thấy ánh mắt hắn thoáng chốc càng thêm âm trầm, hàn khí trong mắt bắn ra tứ phía, “ Cô đây là đang hỏi tôi Tề Nhân Kiệt thế nào sao? Cô không cảm thấy cô hỏi nhầm đối tượng sao? Muốn biết hắn thế nào, sao không tự mình đi mà hỏi.
210 Quả nhiên, cô lễ tân liền lộ ra nụ cười xin lỗi, đồng thời lễ phép nói: “ Ngại quá, bởi vì tống giám đốc của chúng tôi đã dặn, nếu như không có hẹn trước, thì không gặp ai cả.
211 “ Được, vậy cô chờ một chút, tôi lập tức giúp cô gọi thư kí của tổng giám đốc. ” Lễ tân nói xong, lập tức cầm điện thoại lên bấm số nội tuyến. Rất nhanh, điện thoại được kết nối, lúc đầu, lễ tân vẫn còn đang nói bình thường, khi đầu dây bên kia hỏi người kia họ gì thì lại có chút nghi ngờ.
212 Tề Nhân Kiệt mỉm cười nhìn Văn Hinh, nụ cười của anh đầy tà mị, anh trêu chọc: “ Anh nói rồi mà, hôm nay có người nói với anh là hôm nay sẽ có vận hoa đào, anh vẫn còn đang suy nghĩ xem đến tột cùng hoa đào này từ nơi nào đến, không ngờ lại được đưa tới tận cửa.
213 "Thế nào, đau lòng à ?" Văn Hinh trợn mắt, ngườm Tề Nhân Kiệt, trên mặt cô lộ ra vẻ khinh thường. Tề Nhân Kiệt cũng hết ý kiến, cũng liếc cô, đầy bất đắc dĩ nhưng lại nói với vẻ giễu cợt: “ Làm sao em biết tôi đau lòng, tôi là đang muốn xem dạ dày em làm bằng gì mà có thể chưa nhiều đồ như vậy, cẩn thận no vỡ bụng nha.
214 Văn hinh trừng mắt, mất hứng, "Nói như vậy, anh không muốn sao?” đột nhiên cô phát hiện ra, thì ra cãi nhau với Tề Nhân Kiệt cũng thật thú vị. Thậm chí cô còn nghĩ, nếu như đem hai miệng của Tề Nhân Kiệt và Lam Dật Thần xúm lại một chỗ, sẽ là sự phối hợp tuyệt vời, đoán chừng không ai có thể chịu đựng được bọn họ.
215 Du Thần Ích xoay người, nhỏ giọng nói với hai người nước ngoài đi bên cạnh cái gì đó, sau đó quay sang nói với Lam Dật Thần: “ Cậu đưa Perrie tiên sinh về trước, tôi vê sau.
216 “ Được được, đến lúc đó nếu không ai thèm lấy tôi, tôi cũng chấp nhận hạ giá, gả cho anh là được chứ gì. ” Văn Hinh cũng đùa giỡn nói, đem Du Thần Ích vẫn đứng bên cạnh trở thành không khí.
217 Thứ hắn quan tâm chỉ là đứa bé trong bụng cô mà thôi, cho nên hắn mới mỉa mai cô khi cô gặp mặt người con trai khác, sợ cô sẽ có việc gì ngoài ý muốn gây thương tổn tới đứa nhỏ trong bụng cô.
218 Cô nhìn phong cảnh xung quanh, lá thu xào xạc trong gió, cảnh đẹp như trong tranh vẽ. Cô nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên hít thở không khí trong lành, gió thu một hồi mơn trớn,mái tóc dài của cô tung bay trong gió, hình ảnh này, vô cùng đẹp.
219 Văn Hinh đi càng ngày càng xa, đột nhiên phát hiện bên cạnh mình thiếu một người, không khỏi dừng bước quay đầu lại, lại thấy Du Thần Ích đang nhìn chằm chằm mình, cảm giác của cô lúc này là phức tạp cùng khó hiều.
220 Nhưng mà, cô vừa đi tới chân cầu thang, một giọng nói gọi cô đứng lại: Văn Hinh, cô mau qua đây. ” Là tiếng Diêu Phương. Văn Hinh biết mình tránh không được, không thể làm gì khác, đành xoay người nhìn về phía họ, thấy Lạc tình ngồi trên ghế salon, bao lớn bao nhỏ vứt đầy ghế.