101 Cô vẫn luôn là một cô gái rất độc lập, bây giờ cũng đã bước vào giai đoạn đi làm, có lẽ từ nhỏ đến lớn, vô luận làm bất cứ chuyện, cô đều làm với tâm thế kiên cường.
102 Vì che giấu không thoải mái trong lòng, cô lật lật mấy tờ giấy trắng, từ tốn lướt qua danh mục gia sản riêng của anh. Mười mấy tờ, thật là giá trị con người không cách nào lường được!"Rất nhiều, thật sự rất có tiền!" Cô cảm khái than dài, những tài phú này cô đều không biết nên hình dung như thế nào.
103 Giờ tan sở vừa điểm, Nhan Như Y là người đầu tiên vơ lấy túi xách, chạy như bay ra khỏi công ty, vọt đến trạm chờ xe buýt!Vào giờ cao điểm, hàng trăm nhân viên của mấy tập đoàn lớn chung quanh đây, xếp thành mấy hàng chờ xe buýt.
104 Nếu quả thật có thể từ từ thờ ơ, quên đi, thì sao đó lại không phải là một loại giải thoát với cô?“Được rồi!” Cô tiếp nhận đề nghị này. Nếu không cô sẽ phải ôm những ký ức liên quan đến anh đến hết đời!Anh điều chỉnh tư thế ngồi cho tốt, khởi động xe lần nữa.
105 Ngồi mấy trạm, lên núi, sau khi trèo thêm mấy trăm mét, họ đã đến chùa Đại Bi trong núi. Bởi vì là ngày 15 âm lịch, nên hôm nay người lên dâng hương rất nhiều, cả ngôi chùa đều bị tầng tầng khói xanh bao phủ, hô hấp của mọi người cũng tràn ngập hương trầm, rất thần kỳ, mùi hương này khiến con người cảm thấy yên ổn, tâm tình ổn định!Hai người đi vào, sau đó đi xin hương.
106 Nhan Như Y vừa vào đại sảnh, đọc tên mình, nhân viên phục vụ lập tức đưa số phòng cho cô. Cô hơi bối rối, không biết làm thế nào cho phải?Lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, số đuôi là 333, cô nhận điện thoại.
107 Vậy thì thế nào? Có thể thay đổi điều gì đây?Lúc lý trí yếu ớt trở về trong thân thể cô, Nhan Như Y không đi về phía anh mà đi thẳng vào thang máy, trở lại ‘phòng tổng thống’, cầm quần áo rồi rời đi!Cô vừa trở về phòng, lập tức nghe thấy tiếng mưa đập vào cửa sổ, hơn nữa âm thanh càng lúc càng nhanh, càng ngày càng lớn, chỉ trong vài giây, nước mưa lớn lên gột rửa tấm kính thủy tinh bên ngoài…Giống như tâm tình cô!Điện thoại di động vang lên, người gọi không phải ai khác, vẫn là anh.
108 Nhan Như Y mượn cơ hội đưa tài liệu, đi vào phỏng tổng giám đốc!“Khụ khụ… khụ khụ…” Anh dựa vào bàn làm việc, liên tục ho khan!Thấy cô đi tới, anh nhíu mày, tràn ngập nghi vấn nhìn cô!Anh không gọi cô vào mà!Nhan Như Y hiểu nghi ngờ của anh!“Đây là thuốc chống sưng và thuốc ho, dùng rất tốt, anh dùng thử xem! Đúng rồi, còn có thuốc cảm, chí là uống xong thuốc này sẽ buồn ngủ, nếu không bận, anh nên uống một viên.
109 “Bây giờ tổng giám đốc còn ở trong văn phòng, vẫn còn ho, hỏi thế nào cậu ấy cũng nói không sao!” Trợ lý Triệu cũng không nói rõ lắm. Vào lúc Nhan Như y xoay người, chuẩn bị kiếm cớ đi vào phòng làm việc nhìn anh, bí thư Ngô của tổng giám đốc giám đốc đã hấp tấp chạy đến, thở không ra hơi chỉ vào phòng làm việc của Hoắc Doãn Văn.
110 Nhan Như Y cố gắng duy trì thăng bằng, đôi tay chống lên giường bệnh, nhưng anh ôm quá chặt, không ngừng đè lên ngực cô, vậy thật sự dọa cô hỏng mất. “Hoắc Doãn Văn, mau thả em ra, em sẽ ép lên miệng vết thương của anh!”“Vậy thì em nói mau, rốt cuộc là em có ý gì!” Anh ép hỏi cô.
111 “Nhanh lên…” Cô thúc giục, cô muốn biết anh kể chuyện cười như thế nào. “Có một ngày, trên tàu điện ngầm, John nhìn thấy một nữ tu sĩ xinh đẹp, hơn nữa cô còn ngồi ngay bên cạnh mình.
112 Nhan Như Y theo chân mọi người vào phòng bệnh thăm Hoắc Doãn Văn. Cô nhận thấy anh có chút kích thích. Vào lúc hàn huyên vui vẻ với cấp dưới, thỉnh thoảng anh lại đảo mắt kín đáo ngắm cô.
113 Mặc dù biết thân hình Hoắc Doãn Văn không phải tốt bình thường, trước đó cô cũng đã xem qua. Nhưng nhìn kỹ như vậy, cẩn thận chạm vào, đầu cô vẫn có chút choáng váng, không kịp phản ứng.
114 Hoắc Doãn Văn đã phẫu thuật được ba ngày, người đến bệnh viện thăm anh vẫn không dứt, sắp mười hai giờ, tất cả những lãnh đạo thành phố nói chuyện với anh đều đã rời đi.
115 Sáng hôm sau, Nhan Như Y mang theo sự mong đợi và vui vẻ chưa từng có đi vào tập đoàn Hằng Viễn. Nơi này không chỉ là nới làm việc của cô, nơi kiếm tiền nuôi sống gia đình, nơi này còn có người đàn ông cô thích, tình yêu của cô!Vừa vào thang máy không lây, Nhan Như Y đã nghe thấy những nhân viên nữ sau lưng bàn luận về tổng giám đốc.
116 “Thì nói em không có thời gian!” Nhan Như Y vẫn cự tuyệt lời thỉnh cầu của Cao Hải, phải biết cô mong đợi lần hẹn hò đầu tiên với Hoắc Doãn Văn như thế nào, cô không muốn bất kỳ ai phá hư kế hoạch này!“Nhưng rõ ràng em có thời gian.
117 "Ưmh. . . . . . "Môi của cô bị anh hung hăng mút mạnh vào, tiếng kêu đột ngột chuyển thành nức nở nghẹn ngào. Lần này, nụ hôn của anh thật bá đạo, không có một chút dịu dàng, tràn ngập tâm ý muốn trừng phạt cô của anh.
118 Anh bắt được chân cô, thô bạo xé toạc chiếc vớ da mỏng manh. Cô thật đau lòng, chiếc vớ gần cả trăm tệ bị anh xé rách không tiếc thương. Đây là đôi vớ da cô phải đấu tranh tư tưởng để mua.
119 "Anh uống say mềm luôn sao?" Cô cố gắng trấn an mình, hỏi anh. "A. . . . . . " Anh cười khan hai tiếng, coi như cam chịu!"Anh bây giờ cảm thấy như thế nào? Liều mạng như vậy để làm gì?""Không có cách nào, anh hiện tại mới chỉ là một Phó Tổng Tài thôi, có lúc anh rất muốn buông bỏ chức danh này!" Hoắc Doãn Văn lúc nào cũng vô cùng tỉnh táo, hiểu rõ mình đang ở đâu, cần phải làm gì cho đúng với vị thế của mình.
120 "Sở Tinh Nhiễm vừa hạ cánh xuống B thị. Máy bay của cô ấy đến sớm hơn 20 phút, đoán chừng cô ấy bây giờ đang ở bên ngoài chờ anh!" Anh nói một hơi, sau đó lẳng lặng chờ đợi phản ứng của cô!Nếu như vừa rồi cô ngây người như phỗng, hiện tại, cả cơ thể rũ ra, ướt sũng, như cánh hoa rơi vào dòng nước lạnh, chơ vơ!Cô kiên cường, nhoẻn miệng cười với anh ra vẻ thấu hiểu.