1 “Tiểu thư, người rốt cục đã tỉnh dậy, làm nô tì sợ muốn chết!”
Có chút mở mắt ra, đau quá, tôi dạo mắt đánh giá chung quanh, nơi này rốt cuộc là ở đâu, chẳng lẽ là thiên đường?
“Tiểu thư, người rốt cục tỉnh dậy, làm nô tì sợ muốn chết!” một cô gái mặc áo màu lam, bất quá mười sáu mười bảy tuổi vẻ mặt đầy nước mắt.
2 “Tiểu thư, nô tì cũng không biết hết toàn bộ sự việc, nô tì bảy tuổi thì mới vào phủ, bất quá nô tì sẽ đem những gì mình biết nói cho ngừơi!” Lan Nhi do dự một chút nói với tôi.
3 “Hả…” Tôi nhìn vào dung nhan chiếu ra từ gương đồng, hét hoảng lên…
“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Lan nhi nhìn tôi hỏi đầy lo lắng. Gương đồng rớt khỏi tay tôi, tôi nhanh chóng dùng hai tay che lấy khuôn mặt, đầy lo lắng đứng lên…
Tôi không còn tâm trạng để quan tâm đến vẻ lo lắng của Lan Nhi, trong đầu óc chỉ còn hiện hữu dung mạo hiện lên trong gương đồng …
Thật ra trong thế giới trước tôi cũng không phải là người con gái xinh đẹp gì, nhưng tôi tự cảm thấy mình có vài phần nét đẹp riêng, chỉ là bây giờ…
Một đôi mắt to xinh đẹp, trong suốt mà tinh khiết, gương mặt cân đối, chiếc mũi thon nhỏ, đôi môi anh đào đỏ mọng.
4 “Tiểu thư, nô tì giúp người thay đổi xiêm y, lát nữa thức ăn sẽ được đem đến” Lan nhi nhìn tôi tỏ vẻ xin lỗi
“Được rồi, Lan nhi đỡ ta đứng lên đi “
Nhìn Lan nhi đem tầng tầng lớp lớp quần áo khoát lên người tôi, thầm ngẫm lại trước kia tôi rất thích quần áo cổ trang cho nên thường xuyên muốn đến các tiệm chụp ảnh để mặc thử.
5 “Tiểu thư, người đừng khổ sở, có lẽ xuất giá có lẽ sẽ có cuộc sống tốt hơn quá khứ” nhìn bộ giá y màu đỏ trên tay Lan nhi, tôi biết nàng đang an ủi tôi.
6 Nhìn diện mạo chính mình trong gương, nụ cười nhè nhẹ nở trên môi tôi, vừa xoay người thì tôi nhìn thấy Lan nhi trong mắt ẩn hiện ánh lệ.
“Lan nhi, có việc gì?” tôi vội hỏi nàng
“Tiều thư, nô tì không có việc gì ” Lan nhi lập tức lau nhanh giọt lệ vừa tràn khỏi mi “Tiểu thư, người tốt như vậy, đáng lẽ phải được gả cho ý trung nhân của mình …”
“Lan nhi, ta thật sự không có việc gì ” nếu là của mình thì cuối cùng sẽ thuộc về mình, nếu là không phải thì chớ nên cưỡng cầu, đây là nguyên tắc cuộc sống của tôi trước đây.
7 “Thánh chỉ đến” một giọng nói trầm bỗng vang lên.
Dựa vào những lễ tiết học được từ TV, tôi quỳ xuống trên mặt đất.
Mặc dù, tôi không thích như vậy nhưng là vì không muốn làm cho sự việc thêm phiền toái và có thể sớm ngày cao bay xa chạy, nên tôi mới ép mình quỳ gối nơi đây.
8 Đêm đại hôn, tên đó cũng không có bước vào cung của tôi, ngược lại chỉ ban chỉ sắc phong tôi là Băng phi. Bản thân tên đó thì đi đến Bích Hà cung,nơi ở của Hoàng quý phi.
9 Cuộc sống yên tĩnh ở nơi đây cứ như dòng nước từ từ trôi qua kẽ tay không để lại dấu vết gì. . .
Xế chiều hôm nay, tôi đang nằm nghỉ ngơi trên giường thì chợt nghe thấy một tiếng hô lớn vang vọng khắp Lãnh thu cung "Hoàng quý phi nương nương giá lâm, Diễm phi nương nương giá lâm, Mai phi nương nương giá lâm, Lệ phi nương nương giá lâm"
"Tiểu thư, mau ngồi dậy" Lan nhi vội vàng đến đỡ tôi đứng lên rồi nhanh chóng lấy khăn sa đeo lên mặt tôi.
10 “Tiểu thư, nô tì giúp người trang điểm một chút” Lan nhi vội vàng chạy đến bên tôi.
Mặc dù tôi được phong là Băng phi, nhưng Lan nhi từ đầu đến cuối đều không thay đổi cách xưng hô với tôi.
11 Từ sau khi Hoàng quý phi với Hoàng thượng giá lâm Lãnh Thu cung, thì nơi đây trở nên yên tĩnh đến khác thường …. .
Tôi cũng không muốn nghĩ nhiều, việc gì đến cuối cùng cũng sẽ đến, muốn trốn cũng trốn không được, nghĩ vậy tâm trạng liền thoải mái hơn rất nhiều.
12 “Nguyệt nhi không biết người là Thái hoàng thái hậu nên mới có lời mạo phạm, mong Thái hoàng thái hậu tha thứ” cúi người quỳ xuống, tôi sao có thể không suy nghĩ trước sau để gây ra tai họa như bây giờ ….
13 Tôi đi theo Thái hoàng thái hậu đến Từ ninh cung của bà. Từ ninh cung? Sao trong người bỗng sợ hãi đến bủn rủn!
Giống như là đang xem phim Hoàn châu cách cách vậy.
14 Đây chính là tội khi quân, mặc dù tôi không phải cố ý nhưng làm sao tránh khỏi liên quan ….
Không suy nghĩ nhiều, tôi vội quỳ xuống …
“Nguyệt nhi, con làm cái gì vậy? Mau đứng lên”
“Xin Thái hoàng thái hậu thứ tội, Nguyệt nhi không phải có ý lừa dối người” tôi cúi đầu, hy vọng bà thật tâm có cảm tình với tôi.
15 “Dạ bẩm Thái hoàng thái hậu, tiểu thư nhà nô tỳ là bởi vì xinh đẹp mà đắc tội với Nhị phu nhân. Vì bảo vệ tánh mạng mới bất đắc dĩ phải dịch dung…”
Nhìn tôi không biết trả lời như thế nào, Lan nhi liền quỳ xuống thay tôi đáp.
16 “Nguyệt nhi, ai gia vừa đáp ứng cho con ba việc, con có phải cũng nên đáp ứng cho ai gia một việc không?” trong ánh mắt lại có một tia cười xấu xa đầy ẩn ý …
Nhìn khuôn mặt kia trong nháy mắt liền biến thành tươi cười vui vẻ, lòng tôi chợt run lên, Thái hoàng thái hậu này thật ra đang nghĩ gì, hay là…
Nhưng trong hoàn cảnh bất đắc dĩ này, tôi không thể làm gì khác hơn là kiên trì đến cùng
“Không biết hoàng tổ mẫu có gì căn dặn?”
“Bắt đầu từ hôm nay, con nhân tiện ở lại Từ ninh cung luôn đi.
17 “Nguyệt nhi nhất thời phạm lỗi, xin hoàng tổ mẫu thứ tội” tôi cúi đầu, lần này sợ rằng…
Không nói tôi cũng biết, vừa mới xúc phạm thiên nhan, chỉ sợ là…
Không dám nghĩ sẽ bị trừng trị nghiêm khắc như thế nào, ngay sau đó một tiếng cười vang lên, rồi là một trận cười rộn rã.
18 “Hoàng tổ mẫu, đợi một chút sẽ xong ngay”
Ta cười rời đi, thì ra vừa xong món ăn cuối.
Hoàng tổ mẫu? Là ai vừa gọi hoàng tổ mẫu? Chẳng lẽ Yên nhi đã trở về? Nên hoàng tổ mẫu mới gọi ta đến đây?
Vừa đến cửa Từ Ninh cung trong lòng ta đã tràn đầy nghi hoặc, giọng nói vừa rồi là ai đây?
Khi nãy, hoàng tổ mẫu phái nô tỳ gọi ta đến đây, nói là cùng người dùng ngọ yến.
19 “Được rồi, được rồi, cũng đừng đứng nữa mau ngồi đi, Hoàng thượng” Thái hậu phá vỡ yên lặng lên tiếng giải vây
“Các nàng cũng ngồi hết đi” xoay người về hướng Phượng Dương, Mai phi, Diễm phi cùng Lệ phi nói.
20 “Hoàng thượng, chẳng lẽ để muội muội cứ như vậy dùng bữa ở đây sao?” giọng nói thánh thót của Phượng Dương vang lên bên tai
“Đúng vậy, Hoàng thượng”
Đúng là sợ thiên hạ không loạn mà.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Dị Năng
Số chương: 50
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50