121 Tan làm, nhân lúc trong phòng làm việc không còn người, trợ lý Triệu đưa cá đến cho cô. “Cảm ơn, trợ lý Triệu, anh lấy cái này về cho đứa bé ăn đi! Trẻ con rất thích ăn!”“Không cần đâu, tổng giác đốc cũng đã cho tôi một bọc rồi!” Trợ lý Triệu nói.
122 "Anh đừng tới, em sắp đi rồi!" Nhan Như Y vội vàng kêu lên. Bạn gái anh hiện vẫn còn đang ở đây, anh tìm cô là không tốt. Thêm nữa, cô bây giờ không muốn gặp anh!Nhưng Hoắc Doãn Văn bên kia không nghe cô nói xong, liền cúp điện thoại.
123 Nhưng ba gã đàn ông đang đắm chìm vào ván bài, liếc cũng chẳng buồn liếc!"Tự sờ!" Hoắc Doãn Văn sờ được hồng trung, lật bài ngửa ra, rồi ngả bài!Ba nhà còn lại cũng không có cửa đâu, anh vừa tự sờ một cái liền thắng tuyệt đối một vạn khối!Nhìn những đồng tiền màu đỏ trở về tay, Nhan Như Y thở phào nhẹ nhõm.
124 Đêm ấy, Hoắc Doãn Văn buộc chặt Nhan Như Y bên cạnh, bởi vì anh cơ hồ hao phí thể lực toàn thân, căn bản cũng không để cho cô nghỉ ngơi, cho đến sắc trời trở nên mờ mịt, cô rốt cuộc mệt mỏi rã rời chìm vào giấc ngủ, mà Hoắc Doãn Văn mới thỏa mãn nằm cạnh cô, yên tâm ngủ!Sáng sớm ngày thứ hai, Hoắc Doãn Văn kiên trì muốn lái xe đưa cô về nhà, cô cũng không còn sức phản kháng!Vừa về đến nhà, cô lập tức uống thuốc tránh thai khẩn cấp, rồi mới chui vào trong chăn tiếp tục ngủ bù, ngủ một giấc dài, tựa như mấy đêm trằn trọc dồn lại đêm nay.
125 Cô mượn cớ gắp thức ăn, tránh né ánh mắt quan sát của Cao Hải!Dưới mặt bàn, tay anh nắm chặt cổ tay cô, nhỏ giọng hỏi. "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Có phải em hẹn hò với ai?""Không có, tí nữa em phải đi có việc đấy!""Anh xem không giống như có công việc, rõ ràng em gấp gáp muốn gặp người yêu thì có!" Cao Hải nheo mắt lại nói.
126 "Tôi không nhìn, tôi không có tâm tính thích nhìn mấy loại nham nhở này!" Nhan Như Y một lần nữa muốn quẫy thoát ra!Hoắc Doãn Văn dứt khoát ép chặt cô vào đùi mình, ôm cứng lấy cô.
127 "Như Y ——" Hoắc Doãn Văn vội đuổi theo nàng, bởi vì quá gấp, căn bản không có chú ý những mảnh thủy tinh còn găm đầy trên cánh cửa gỗ. Lòng bàn chân nhói lên, thậm chí anh cũng cảm giác thấy mắt cá chân của mình dường như không ổn.
128 "Cả bàn tiệc toàn thức ăn ngoan, cũng không còn thèm ăn. Nhiều tiền như vậy, có tác dụng gì chứ?" Vốn lời nói thầm trong lòng, Nhan Như Y không để ý buộc miệng hỏi.
129 Sau lúc thân mật triền miên, đã sắp ba giờ sáng, Nhan Như Y mệt mỏi tiến vào mộng đẹp…Anh ở trên người cô giằng co hơn bốn giờ đồng hồ, thật sự không biết thể lực đó của anh là từ đâu tới, nếu như anh thật sự muốn thêm một lần nữa, vậy nhất định cô sẽ kiệt sức!Trong lúc ngủ, anh xoay người cô lại, hướng cô về phía mình, cánh tay bền chắc đặt ngang eo nhỏ của cô, bá đạo khóa cô trong lòng mình.
130 "Tuyệt đối không theo đuổi bất cứ một cô gái nào, còn là tuyệt đối không theo đuổi nữa chứ?" Cô bắt bẻ. Anh có chút lúng túng, hé miệng cười cười, đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm môi trên.
131 Doãn Văn không nói gì, chỉ đưa tay kéo Nhan Như Y vào lòng, sự thân mật đó không cần nói cũng biết. Mà Nhan Như Y thoạt đầu lúng túng, cũng dần trở nên yên tĩnh trong vòng tay ấy.
132 Hôm ấy, Nhan Như Y được Trợ lý Triệu đưa đến nhà riêng của Hoắc Doãn Văn. Anh còn đưa cho cô chiếc chìa khóa dự phòng, bảo với cô cứ mở cửa vào nhà, anh sẽ quay lại ngay!Khi cô vừa mở cửa bước vào, liền thấy một đống túi đồ ăn tươi chất chồng trên bàn, bên trong có các loại rau cải, thịt nạc, cá, mì cay Thành Đô, các loại gia vị.
133 Sáng thứ hai, Nhan Như Y tìm cớ để đến phòng làm việc của Hoắc Doãn Văn, đưa cho anh tên tuổi của cô gái cần tìm!"Lưu Salsa, mười tám tuổi!" Hoắc Doãn Văn cầm bản photo thẻ căn cước của cô gái, nhìn thoáng qua, người trong hình trông không giống một cô gái, mà khá giống một cậu con trai.
134 Nhan Như Y nghe anh nói như vậy, cũng yên tâm, nhưng không ngăn được chút mất mác khổ sở trong lòng! Cô làm sao có thể phủ nhận, trong tiềm thức của cô vẫn hi vọng Hoắc Doãn Văn có thể lấy cô về làm vợ!Mỗi khi anh cam kết với cô, nhất định sẽ đi cùng cô hết cuộc đời, tâm tình của cô rất kích động, đó là một loại vui sướng cùng ảo tưởng.
135 Vẻ mặt Hoắc Doãn Văn đặc biệt tự nhiên. "Tôi đang ở phòng bên cạnh mời khách, ra ngoài nghe điện thoại, gặp được trợ lý Triệu, mới biết trợ lý Nhan cùng hai em đến đây ăn tối.
136 Tiểu Phỉ cùng Tiểu Quân giống như đang suy nghĩ lời giải thích của chị, nên. . . không nói gì!"Hai em chẳng phải đang ngủ trong phòng khách sạn sao? Thế nào lại ở đây vậy?" Nhan Như Y hỏi thăm!"Nếu như tụi em không trở lại, làm sao có thể.
137 "Hoắc tiểu thư, cô khỏe chứ!" Nhan Như Y đã sớm đứng dậy cúi người chào!"Nhan tiểu thư, cô ngồi đi!" Hoắc Đồng Ý Lâm cũng rất tôn trọng Nhan Như Y, đồng thời gọi phục vụ!"Nhan tiểu thư muốn uống gì? Nước trái cây, hay cà phê?""Dạ, gì cũng được!" Nhan Như Y vội trả lời, đồng thời cũng nghĩ tới chị của anh muốn nói gì với mình? Mà cô sẽ trả lời như thế nào?Thật ra, khi nhận được điện thoại của Hoắc Đồng Ý Lâm, cô đã nghĩ đến Hoắc Đồng Ý Lâm vì chuyện gì tìm cô.
138 Hoắc Doãn Văn kinh hãi nhìn cô, anh nhất định không tưởng được cô sẽ nói ra những lời như thế!Nếu như không phải trước khi gặp anh, cô soi gương luyện tập nhiều lần, cô cũng không tin mình sẽ thốt ra những lời hám lợi đấy! Cô thậm chí biết, sắc mặt của mình sẽ như thế nào!"Em có thể cho anh thêm một ít thời gian được không? Nhanh thì hai năm, chậm thì bốn năm!""Thật xin lỗi, tôi không đủ kiên nhẫn chờ anh, hơn nữa tôi cũng không muốn làm kẻ thứ ba trong miệng người khác.
139 "Phụ tá Nhan ——" Trợ lý Triệu vừa kêu, vừa chen qua đám người. Nhan Như Y tưởng mình hoa mắt. Trước mắt cô là hình ảnh trắng mập quen thuộc của anh Triệu?Đang ở cô chưa xác định được người quen, Trợ lý Triệu đã chạy tới trước mặt cô, gấp gáp nhét vào tay thứ đang cầm trong tay.
140 Ánh sáng không ngừng lóe lên, càng ngày càng đậm mùi hỏa dược của pháo hoa, tiếng pháo đinh tai nhức óc, trên bầu trời, từng đợt pháo hoa đủ màu sắc nở rộ rồi biến mất.