1 Cho tới bây giờ, ta còn không thể tin được ta thật sự có dũng khí bỏ nhà trốn đi, thật sự. Tuy hơi sợ hãi vì dũng khí của mình nhưng quyết tâm trốn đi cực kỳ kiên định, còn kiên định hơn tên Tô Kiên của nhị ca.
2 Đi được một đoạn, ta thật sự đói không chịu được. Vừa vặn phía trước có một quán trà, ta dồn khí lực, ba bước thành hai bước chạy qua. Tiểu nhị nhiệt tình hỏi ta: "Cô nương muốn ăn gì?""Trong quán các ngươi có gì?""Khoai lang.
3 Tô Nam không gạt ta, lão thái thái đang chơi đùa ca hát ở hoa viên, xem người tinh thần chấn hưng mặt mày hồng hào, đâu giống người sắp chết, phỏng chừng sống thêm mười, hai mươi năm đều không thành vấn đề.
4 Một đám người cùng ngồi uống trà. Không biết ai tặng phụ thân một bao trà cực phẩm, phụ thân là người thích uống trà, tâm tình phá lệ tốt lên, người nâng chung trà uống một ngụm, bộ dáng thực hưởng thụ.
5 Dạo ở hoa viên một vòng, ta càng nghĩ càng giận, hắn là ai chứ! Ỷ mình là con đại tướng quân, diện mạo không tệ thì lên mặt với ta! Ta là nữ nhi của công chúa, là cháu gái của đương kim hoàng thượng!Không nên, không nên, cơn giận này phải giấu, nếu không ta còn mất mặt cỡ nào.
6 Ra khỏi tướng phủ không xa chính là phố xá sầm uất, ta nhàn rỗi đi bộ khắp nơi. Vốn cũng không có việc cần xuất môn nhưng ngại trong nhà buồn bã, muốn ra ngoài hít thở không khí.
7 Vừa thấy khí thế tửu lâu đã biết giá cả xa xỉ nhưng không sao, Nhạc Phong chả có gì, chỉ đặc biệt nhiều tiền, ta không cần lo ăn xong không có tiền trả bị ông chủ lùa xuống dưới rửa chén.
8 Từ trong một biển người sực nức son phấn, ta vất vả kéo Nhạc Phong thoát khỏi vòng vây, còn suýt nữa bị các nàng đè chết. Nhạc Phong nói: "Trước kia lão lục luôn nói với ta, nữ nhân thực đáng sợ.
9 Ra khỏi tửu lâu, ta với Nhạc Phong vừa nói chuyện phiếm vừa chậm rãi đi về tướng phủ, có hắn bên người ta cũng không lo lạc đường, nhàn nhã ngắm nhìn phong cảnh hai bên.
10 Mới đến cửa nhà, nha hoàn thân cận Tuyết Liễu vội chạy đến nói với ta: "Tiểu thư của ta, cuối cùng người đã trở lại, lão gia đang tìm người. "Xem ra hình như nàng đã đứng đợi ở cửa thật lâu, phụ thân cũng thật là, ta chẳng qua xuất môn dạo một vòng, người cần gì khẩn trương như vậy.
11 Ta nghĩ không thành thân cũng không khó. Ta như kiến bò chảo nóng, mắt đỏ lên, các ca ca mỗi người một câu "Chúc mừng, chúc mừng", "Sớm sinh quý tử" khiến ta giận sôi.
12 07-04-2013Tô Nhiễm Nhiễm truy phu ký - Chương 12Sói thật đến đâyTa chán muốn chết, lăn qua lăn lại trên giường, nhớ tới gương mặt bị người thiếu ba trăm lượng kia của Tần Lãng càng nổi điên.
13 Mấy ngày nay ta tử thủ ở nhà, vốn định chờ Tô Hành về giúp ta rửa sạch oan khuất, tiểu tử này vừa đi là biệt tăm. Người ngu cũng đoán được hắn là anh hùng cứu mỹ nhân, huống chi ta thông minh như vậy.
14 Quả nhiên "Oan gia ngõ hẹp" là định luật vàng mãi mãi không thay đổi. Ta là người phúc hậu, tuy bình thường thích cãi nhau ầm ĩ với các ca ca, sư huynh, sư tỷ nhưng cũng là trò trẻ con, không gây thù kết oán.
15 Nhạc Phong hồn nhiên, tiếp tục say sưa: "Đến đến đến, Tần huynh chúng ta tiếp tục uống. Ta trước kính một ly, chúc các ngươi trăm năm hảo hợp, bạc đầu giai lão, sớm sinh quý tử.
16 Đổi quần áo xong, Lâu Huyên vẫn còn ở đó. Ta cố ý cọ xát rất lâu ở trong, vì muốn hắn tự giác bỏ đi, nào biết hắn kiên nhẫn như vậy. "Muốn nói gì nhanh lên, ta bề bộn nhiều việc.
17 Lâu Huyên để túi lại trên tay ta, sau đó mang viên Vãn Hương Đan cuối cùng nghênh ngang đi mất. Mức độ chán ghét hắn của ta lại thăng lên một bậc. Vì nói không thể nói lại không động đậy, ta chỉ có thể dùng mắt kháng nghị.
18 Lúc cha mẹ đến thăm, ta đã hồi phục hơn nhiều, đang ngồi uống trà hoa nhài cạnh bàn. Bác với nhị di nương, tứ di nương cũng đến, còn có Tô Nam và Tô Duyên.
19 Truyền thuyết thời gian qua mau thì ra là thật, cuối cùng ta đã hiểu. Mấy ngày nay vì nghĩ biện pháp phá cuộc hôn nhân này mà ta ép mình sắp chết, bỗng một ngày mẫu thân chạy tới nói: "Nhiễm Nhiễm, ngày mai ngươi đã là người nhà khác.
20 Trời còn chưa tỏ, mẫu thân đã khiến ta tỉnh mộng, ta nặng nề nhướngmắt, làm nũng: "Mẫu thân, mới sáng tinh mơ, người quấy nhiễu mộng đẹp người ta. ""Ngươi đã là tân nương, sao còn không hiểu chuyện, mau đứng lên.