81 Vương Chí Đạo không ngờ lại cười hì hì tiến lại gần, đối Trương Khiếu Lâm cùng Áo Ba La nói: "Hai vị tiên sinh, lại muốn đánh cuộc quyền tiếp hay sao? Ta có thể tham gia được chứ?"Trương Khiếu Lâm vẻ mặt cao ngạo ngẩng đầu lên, đưa mắt liếc xéo hắn một cái, hỏi: "Ngươi có tiền sao?"Vương Chí Đạo cười "ha ha", nói: "Hình như ta mới vừa rồi cầm năm trăm vạn cùng ngươi đánh cuộc, ngươi đã không dám chơi thì phải!"Trương Khiếu Lâm hừ lạnh một tiếng, đối với lời châm chọc của Vương Chí Đạo coi như không nghe thấy, lại hỏi: "Lần này ngươi ý định cùng chúng ta đánh cuộc như thế nào?""Ta luôn luôn cùng Trương tiên sinh đặt trái ngược nhau, Trương tiên sinh đặt cho người nào thắng, ta liền đặt người đó thua.
82 Vương Chí Đạo lấy từ số tiền nhận trên tay Áo Ba La ra ba mươi lăm vạn đồng giao ngay cho Vương Tử Bình, lại nói với hắn: "Đây là phần ngươi nên nhận được, ngươi phát dương chí khí người Trung Quốc chúng ta, lại phá tan uy phong của người Tây dương.
83 Đợi được sau khi Nông Kính Tôn cùng Hoắc Đình Giác rời đi khỏi, Vương Chí Đạo đối Trần Chân cùng Tôn Đại Chu, lại thêm Lưu Chấn Đông bị hắn nhất định giữ lại, nói: "Tôn huynh, Đại sư huynh, Ngũ sư huynh, trước khi bàn chuyện hộ tống Tôn tiên sinh Bắc thượng, ta có chuyện tình muốn nhờ các huynh phải giúp ta gấp!"Lưu Chấn Đông trừng mắt nói: "Ngươi muốn chúng ta giúp đỡ cái gì đây, trước tiên phải nói cho rõ, chuyện tình nếu là giết người đốt nhà ta mặc kệ, còn nếu như là chuyện tốt, ta cũng phải xem đối với ta có cái gì tốt không đã, nếu đối với bản thân ta mà cũng không có gì tốt, thì ta cũng mặc kệ!"Vương Chí Đạo trợn mắt nhìn Lưu Chấn Đông, thở dài nói: "Đại sư huynh, ta chưa bao giờ lại biết rằng huynh nguyên lai lại có đầu óc như con buôn thế đâu, còn chưa nói ra là cái chuyện tình gì, huynh đã muốn đòi chỗ tốt rồi? Được rồi, xem ra huynh đã trong chớp mắt đột nhiên trở nên tinh quái như vậy rồi, sau này xong việc ta đành chia cho huynh một chút chỗ tốt là được rồi!""Cái gì mà trong chớp mắt đột nhiên trở nên tinh quái? Ta vốn chính là tinh tế như vậy, chỉ là ngươi vốn không có phát giác được ra mà thôi!" Lưu Chấn Đông bất mãn văng ra một câu.
84 Lần thứ hai đi đến Đại Thế Giới, mặc dù bây giờ mới là khoảng mười giờ rưỡi buổi sang, nhưng là Đại Thế Giới vẫn tấp nập người đến kẻ đi, khách nhân vào chơi nườm nượp.
85 "Nguyên lai vị này chính là Lưu Cao Thăng sư phụ hay sao, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!"Tôn Đại Chu, Trần Chân cùng Lưu Chấn Đông cùng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, đối Lưu Cao Thăng khách khách khí khí ôm quyền hành lễ.
86 Tôn Đại Chu ở bên cạnh Vương Chí Đạo thấp giọng hỏi: "Ngươi đắc tội hắn làm cái gì chứ?"Vương Chí Đạo nhún vai nói: "Ta làm vậy sao? Ta chỉ là nói ra mấy lời nói thật mà thôi, ai biết được hắn lại lòng dạ hẹp hòi như vậy?""Nếu không biết hắn lòng dạ hẹp hòi, thì ngươi cũng đừng nên nói ra mấy lời nói thật đó có phải tốt hơn không?" Tôn Đại Chu thở dài nói: "Ta thật sự là phục ngươi rồi, bất kể ở chỗ nào cũng có thể gặp phải cường địch!"Vương Chí Đạo cười "ha ha", nói: "Hắn chưa chắc đã xứng là cường địch của ta đâu, Tôn huynh ngươi không cần lo lắng cho ta!"Vẫn im lặng từ đầu đến giờ, Trần Chân lúc này mới thấp giọng hỏi: "Ngươi có nắm chắc đánh bại được hắn hay sao?""Chắc là có thể!" Vương Chí Đạo trong lòng thầm nói một câu, nếu như bộ pháp của Lưu Cao Thăng đần độn đúng như là trong lịch sử đã ghi lại như thế, như vậy thì mình tuyệt đối nắm chắc, bản thân mình nếu so với Tào Yến Hải kia mới mười sáu tuổi đã đánh bại được Lưu Cao Thăng, vô luận thế nào mình cũng không thể kém cỏi hơn hắn được.
87 Hồng Thừa Kim động tác nhìn như cánh hạc múa lên nhanh nhẹn uyển chuyển, vũ động ngón tay ưu nhã giống như là đang gảy đàn, nhưng chỉ có điều là không phải muốn gảy nên những bản nhạc tuyệt vời, mà chính là muốn đem những sợi dây đàn đó búng cho đứt phăng đi, làm cho đàn hỏng người vong.
88 Trước khi lên đường, Vương Chí Đạo vì đám đệ tử mười hai tên lính hỗn hợp kia mà bỏ thời gian một đêm biên soạn ra một bộ kế hoạch huấn luyện đủ dùng huấn luyện trong thời gian một tháng, sau đó rất trịnh trọng cẩn thận giao lại cho Hoắc Đình Giác cùng Lưu Chấn Đông, lại phân phó bọn họ nhất thiết phải theo đúng kế hoạch huấn luyện này để huấn luyện mười hai tên đệ tử hỗn hợp kia.
89 Đột nhiên vang lên mấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Cả đám người Tôn Đại Chu đều không tự chủ được mà cùng trở nên khẩn trương, thầm nghĩ năm huynh đệ 'Long Xà Hổ Báo Hạc' nhanh như vậy đã muốn ra tay hay sao?Vương Chí Đạo rút ra cây súng lục ổ quay, đối đám người Tôn Đại Chu làm một cái thủ thế ra hiệu an tâm, nói: "Để ta đi ra mở cửa!"Đi tới cánh cửa khoang xe, Vương Chí Đạo nhẹ nhàng hỏi một tiếng: "Là ai?""Ta mang cơm trưa cho các người!" Thanh âm có chút quen thuộc, nhưng là người bên ngoài cánh cửa tựa hồ như lại cố ý hạ giọng, làm cho Vương Chí Đạo trong lúc nhất thời không thể nhận được là thanh âm của người nào.
90 Hành lang xe lửa chật hẹp không có chỗ nào mà tránh né, lại thêm bởi vì đang áp quá sát vào người Chu Điệp, Vương Chí Đạo lập tới hướng đến thân thể mềm mại của Chu Điệp mà đè áp xuống, sử ra kỹ thuật triền đấu trên mặt đất, dùng chính hai chân của mình kẹp chặt lấy đùi ngọc của Chu Điệp, đồng thời tay trái cùng tay phải vốn đang bị trật khớp cổ tay cùng ôm chặt lấy thân hình Chu Điệp đang nằm trên sàn xe.
91 Lo lắng bên trong cái bao vải đen có chứa thứ gì đó có thể phát nổ, Vương Chí Đạo không dám vung chân đá văng đi, chỉ theo bản năng mau hướng sang bên cạnh né đi, làm cho cái bao vải đen lớn bị vứt bay vào trong.
92 Ở bên phía Tôn tiên sinh, Trần Chân cùng Tôn Đại Chu đang hộ tại hai bên sườn Tôn tiên sinh, Lương thị huynh đệ cầm trong tay cây súng pạc-hoọc đứng phía trước, mà Đỗ Tâm Vũ lại hai bàn tay không đứng che trước mặt cả nhóm.
93 Vương Chí Đạo trong lòng thất kinh, chẳng lẽ Đỗ Tâm Vũ đã rớt xuống khỏi xe lửa rồi hay sao? Không thể có khả năng, ngay cả bản thân mình cũng có thể tránh được một kiếp, Đỗ Tâm Vũ thực lực so với bản thân mình tuyệt đối là còn cao minh hơn rất nhiều, như thế nào có thể bị té xuống được?Đang muốn bò đến bên rìa toa xe để nhìn xuống phía dưới xem một chút, đã nhìn thấy đột nhiên có một cánh tay bám lên nóc toa xe, tiếp theo cánh tay này rất nhanh quăng một cái, một thân hình nhanh như linh hầu đã lộn lên vững vàng trên nóc toa xe, không phải Đỗ Tâm Vũ thì còn có thể là ai!Vương Chí Đạo thở phào một hơi, cười nói: "Tâm Vũ tiền bối, làm ta giật cả mình, còn tưởng rằng ông đã bị rớt xuống rồi!"Đỗ Tâm Vũ sắc sắc mặt âm trầm: "Thiếu chút nữa đã rớt xuống rồi, may là nghe được một tiếng cảnh cáo đó của ngươi.
94 Loại thuốc biệt dược dụ rắn do Độc Xà chế ra kia quả thật rất thần kỳ, Đỗ Tâm Vũ tìm được một cái bao cực lớn được may chắc chắn, đem thuốc biệt dược đổ vào bên trong, khi đi tới trước toa 302, hắn mở rộng miệng bao đặt ở trước cửa toa xe.
95 Con đầm Tây kia mặc Tây dương váy, áo ngực xẻ sâu nâng hai bầu ngực nhô lên cao vút, khe ngực trắng như tuyết nhìn sâu hun hút, bởi vì nàng đang nhảy vọt đến, nên dưới váy lại lộ ra một đôi đùi ngọc lõa lồ trắng nhễ nhại vừa thon tròn lại vừa dài miên man.
96 Cây súng lục ổ quay đã không biết rơi đi đâu mất rồi, trên người cũng không còn binh khí gì khác có thể dùng được, đối diện với quái vật khổng lồ như thế, Vương Chí Đạo chỉ còn hai bàn tay trần cùng hắn đối kháng.
97 Ngồi xuống trên mặt đất dùng "nghịch thức thở bụng sâu" điều tức sau khoảng thời gian chừng mười phút, Vương Chí Đạo rốt cục đứng lên. Phải nghĩ biện pháp đi Bắc Kinh, cho dù không thể bảo vệ cho Tôn tiên sinh được nữa, cũng phải chạy tới hội cùng Vương Á Tiêu.
98 Nhà của Phù Tri Bảo cách chỗ này cũng chỉ có khoảng mười phút đi bộ, trên suốt quãng đường đi đến đó, Vương Chí Đạo đã chứng kiến được nơi ăn chốn ở của các thôn dân Tiểu An thôn, rốt cuộc đối với các vùng nông thôn nghèo khổ lạc hậu ở Trung Quốc trong thời đại cũ cũng thu được đôi chút hiểu biết.
99 Ngựa xích thố này quả nhiên là một con ngựa tốt ngày đi ngàn dặm, đêm chạy tám trăm, một khi đã tung vó là phóng đi băng băng, giống như là mũi tên được cây cung căng hết sức bắn ra nhưng lại vĩnh viễn không giảm tốc độ, không ngừng hí vang hướng theo tuyến đường sắt lao đi vùn vụt.
100 Vương Chí Đạo buông Ô Tâm Lan ra, đối Trần Chân cười nói: "Ngũ sư huynh, huynh cùng Ô sư tỷ như thế nào lại chạy đến đây? Tôn tiên sinh có khỏe không?""Tôn tiên sinh bình an vô sự!" Trần Chân giả như không nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng lay động lòng người của Ô Tâm Lan, quay sang Vương Chí Đạo cười nói: "Ta cùng Tâm Vũ tiền bối sau khi chế phục được Thiên diện Báo, Hồng Thừa Kim cùng nữ nhân Tây dương kia, lập tức chạy đến đầu xe lửa, không nghĩ đến ngươi cùng Cự Hổ đã ngã xuống khỏi xe lửa rồi.