61 “ Tiểu Nguyệt, sao lại là nàng?” Hoa Nhược Hư có chút kinh ngạc. “ Cùng ta đến nơi này có được không?” Giang Tiểu Nguyệt nhẹ nhàng nói, Hoa Nhược Hư nhìn Hoa Phi Mộng rồi lại nhìn Giang Tiểu Nguyệt, rốt cục cũng gật đầu.
62 Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng vuốt ve làn da trắng xinh của Hoa Ngọc Loan, sau cuộc quấn quýt Hoa Ngọc Loan trở nên ngoan ngoan nằm trong lòng Hoa Nhược Hư, nàng lúc này tựa hồ rất yếu đuối.
63 Hoa Ngọc Loan dáng vẻ khẩn trương, nghe tiếng bước chân của Hoa Nhược Hư tới phía sau bất quá lại như không để ý tới, nàng trong lòng còn rất muộn phiền.
64 “ Ngươi có thể chối sao ta lại không thể chứ? Ngươi vừa rồi muốn ta gả cho người khác, bây giờ lại đổi ý muốn kết hôn với ta, ngươi làm một đại nam nhân mà còn có thể nuốt lời như cơm bữa, ta chỉ là một tiểu nữ tử sao không thể làm được chứ?” Hoa Ngọc Phượng nhàn nhạt nhìn Hoa Nhược Hư khiến hắn nhất thời không biết nói gì.
65 Hoa Nhược Hư không biết Tuyết Du Du có ý định gì lại dẫn hắn đến một chỗ như thế này, hắn mặc dù không biết rõ nơi đây nhưng cũng nhận ra đất này là chốn hương hỏa.
66 “Du Du, chúng ta có thật sự nên vào hay không?” Hoa Nhược Hư trù trừ chưa quyết định. Nếu đi vào, chắc chắn sẽ gặp rất nhiều phiền toái. “Hoa đại ca, hiện tại, người của các môn phái võ lâm có lẽ đều đang ở trong đó, huynh và muội nhất định phải đi vào đối thoại, nhân tiện có thể thanh minh tội danh lúc trước rồi”.
67 Tuyết Du Du vừa mới đùa nghịch xong lại đòi uống rượu, Hoa Nhược Hư cũng chỉ còn biết chiều theo ý nàng, kết quả khiến cho một người chưa từng uống rượu như nàng, trên mặt đã phủ kín những ráng mây hồng, hiện tại dáng vẻ trông thật mê người.
68 (Phong ba nổi lên)Bóng người phía trước chạy càng lúc càng nhanh, cuối cùng lách vào một ngõ nhỏ, Hoa Nhược Hư cùng Tuyết Du Du cũng đuổi theo đến cuối đường mới phát hiện ra đây là một ngõ cụt, trong lòng mơ hồ dâng lên một cảm giác bất an.
69 Tuyết Du Du chậm rãi thở ra một hơi, mỹ mục khẽ hé mở, quay đầu qua, ánh mắt đầy nhu tình lướt nhìn Hoa Nhược Hư, ngọt ngào nở nụ cười. “Du Du, nàng không việc gì chứ?” Hoa Nhược Hư trong lòng mừng rỡ vội bước lên phía trước ngồi xuống mép giường, âu yếm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng hỏi.
70 “Sư tỷ, sao nàng lại tới đây?” Hoa Nhược Hư ôm ghì lấy Hoa Ngọc Loan, ánh mắt chứa chan tình cảm nhìn nàng. Tiếp nhận ánh mắt của hắn, tâm tình Hoa Ngọc Loan thoáng trở nên mềm nhũn, nỗi tức giận trong lòng nàng bất chợt tan biến như mây khói.
71 Diệp gia – Tại tẩm cung của minh chủ liên minh thất phái tứ gia. Màn đêm thật yên tĩnh, canh ba đã gần kề, Hoa Ngọc Phượng vẫn còn thao thức chưa ngủ được.
72 Hoa Nhược Hư như kẻ mất hồn thất thểu đi trên đường lớn. Hắn vốn xem những lời trong lúc nóng giận của Hoa Ngọc Loan là thật, có lẽ vì trong lòng hắn cho đến bây giờ cũng chưa từng khi nào có ý hoài nghi Hoa Ngọc Loan.
73 “Đệ đệ, tỷ tỷ đang ở đây mà”. Tiếng cười trong trẻo của Hoa Thiên Tinh vang lên. Kỳ thực lúc Hoa Nhược Hư ngồi dậy cũng đã phát hiện ra Hoa Thiên Tinh đang ngồi ở bên giường chỉ có điều vừa rồi hắn lại không cảm nhận được.
74 “Sư đệ, ngày mai chúng ta sẽ tới gặp muội muội, nếu Diệp gia vẫn không cho chúng ta đi vào thì chúng ta sẽ trực tiếp xông vào luôn”. Hoa Ngọc Loan trầm ngâm hồi lâu rồi nhìn sang Hoa Nhược Hư nói.
75 Hoa Ngọc Phượng nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ từ phía sau truyền đến, trong lòng không khỏi rộn lên từng hồi trống ngực, bởi vì nàng đã biết người tới là ai.
76 “Đại Nhi, Lưu Vân nói nàng bị bệnh nên ta đến thăm”. Hoa Nhược Hư khẽ thở dài nói. “Đúng vậy, ta quả là bị bệnh mà”. Tô Đại Nhi nũng nịu nói, “Nhược Hư ca ca, huynh có biết Đại Nhi bị bệnh gì hay không ?” Tô Đại Nhi đưa ánh mắt trong veo nhìn Hoa Nhược Hư không hề chớp mắt.
77 Nhìn thấy ánh mắt bất lực của Lưu Vân, Hoa Nhược Hư trong lòng hơi có cảm giác bất nhẫn, hắn đối với việc Tô Đại Nhi đuổi Lưu Vân đi có chút khó hiểu, nhưng nhìn dáng điệu của Lưu Vân lúc đó không giống như đang giả bộ.
78 “ Hoa huynh, ngươi như vậy là không đúng rồi, tôn phu nhân đang ở đây vậy mà ngươi lại muốn tới Tần Hoài, ôi !” Hoa Phi Hoa vừa nói vừa lắc đầu, kỳ thật không chỉ riêng hắn, cao thủ các phái tại đó đúng là đang chờ Hoa Nhược Hư xuất môn.
79 “ Ta nghĩ vậy thật sao?” Hoa Nhược Hư cười khổ, không phải hắn không tin lời Hoa Thiên Tinh nhưng trong lòng hắn vẫn có chút nghi ngờ. Chia tay Hoa Thiên Tinh, Hoa Nhược Hư vội vội vàng vàng chạy tới Diệp gia, trong lòng hắn đã tính toán phải giải thích thế nào với Hoa Ngọc Loan.
80 “Hoa đại tiểu thư, xin hỏi ý người như vậy là sao?” Cát Vân Tường cố nén cơn giận hỏi, vừa rồi y và Tôn Vân Nhạn hợp lực tấn công nhưng dưới sự liên thủ chống trả của Hoa Nhược Hư và Hoa Ngọc Loan, bọn họ chỉ đành bất lực trở về, lại còn nhận thêm không ít mỏi mệt.